Đêm đó, Tịch Dương mơ thấy mình đi đến tập đoàn Cố gia, tìm Thần Hi. Vậy mà thứ cô tìm được duy nhất lại là Cố Thần Hi đang trần trụi đè chặt lên cơ thể trắng như bạch ngọc của Tiêu Bạch Yên. Chân tay chị ta quấn chặt lấy anh tựa như rắn rết. Lồng ngực cô co thắt lại, quặn đau. Mồ hôi rịn ra khắp trán.
Thuần Nhi lo lắng nghe thấy tiếng trở mình qua lại, còn nghe thấy tiếng Tịch Dương khò khè thở nên đã đi qua giường, đánh thức cô.
"Tịch Dương, Tịch Dương... Cậu có sao không vậy?".
Hiểu Thi cũng bị tiếng gọi làm cho thức giấc.
"Gì vậy... Còn sớm mà...".
"Cậu mau qua đây giúp tớ gọi Tịch Dương đi, xem cậu ấy sao rồi...".
Hiểu Thi bật dậy, thô bạo, trèo lên giường Tịch Dương, cầm hai vai cô lay lấy lay để như đang lắc ống quẻ. Cuối cùng thì Tịch Dương mới giật mình tỉnh dậy. Mi tâm lộ ra vẻ kiệt quệ. Nhịp thở điều hòa trở lại.
Tới lúc đó, Hiểu Thi cùng Thuần Nhi mới khẽ thở phào một hơi. Thuần Nhi nhanh chân, đi lấy cho Tịch Dương một ly nước.
"Cậu có sao không? Ban nãy trông cậu thoi thóp như người sắp chết vậy...".
"Này đừng nói bừa!" - Hiểu Thi quát.
Tịch Dương đón lấy ly nước. Trong giọng nói vẫn còn run run.
"Tớ không sao... Cám ơn hai cậu nhiều nhé!"
"Còn nói không sao?! Hay mai cậu đến bệnh viện coi thử đi...".
Tịch Dương lắc đầu.
"Tớ không sao thật mà. Hai cậu mau đi ngủ đi!".
Thuần Nhi và Hiểu Thi nghe Tịch Dương quả quyết vậy thì đành rủ nhau về giường ngủ tiếp. Còn Tịch Dương thì không sao ngủ nổi nữa. Giấc mơ ban nãy vẫn còn làm cô cảm thấy sợ hãi.
Đến sáng thức dậy thì chân tay bủn rủn, hoàn toàn vô lực. Cả ngày ngồi lì trên giảng đường như vịt nghe sấm, đến trưa cũng chẳng muốn ra căn tin để ăn.
"Em sao vậy? Bị mệt à?".
Tịch Dương lúc đó còn đang ngồi la liệt, chống tay ôm đầu thì nghe thấy tiếng gọi bên tai. Không ngờ, là Thần Hi đi đến tận đây để tìm cô.
Trông thấy Cố Thần Hi, Tịch Dương chẳng thể vui vẻ. Ngược lại trong ngực thấy ê buốt.
"Không có. Em vẫn ổn mà?".
"Còn nói vẫn ổn. Môi em nhợt nhạt hết rồi kìa. Chẳng nhẽ là bệnh tim phát tác?" - Thần Hi hớt hải - "Hay anh đưa em đến bệnh viện nhé!".
Tịch Dương vô cớ phát cáu. Cô chỉ không thích trở thành người yếu ớt như vậy trong mắt anh.
"Em không sao!".
Tịch Dương hất tay Thần Hi, đứng dậy đi khỏi, đột nhiên không muốn ở gần anh nữa. Thần Hi vẫn kiên quyết đuổi theo cô dọc hành lang.
"Tịch Dương, em sao thế?" - Thần Hi túm lấy tay cô kéo lại - "Em đang giận anh à?".
"Không có!".
Tịch Dương còn muốn tiếp tục đi nhưng bị Thần Hi ôm trọn vào lòng. Cô điên cuồng vùng vẫy, cảm thấy Cố Thần Hi anh thật sự là người rất dơ bẩn. Tịch Dương không muốn đụng vào người anh. Cô một chút cũng không muốn đụng vào!
"Thần Hi, buông em ra. Buông em ra!" - Tịch Dương khổ sở oà khóc.
Cố Thần Hi khoẻ như vậy, cô làm gì cũng chẳng khiến anh di dời được.
Anh không nhịn được cười, thấy cô giống hệt một đứa trẻ đang giận dỗi, càng trêu chọc càng tức giận, thật đáng yêu không có lời nào tả hết.
"Em đừng vậy nữa. Bạn bè đều đang cười em kìa".
Tịch Dương có lẽ là đứa trẻ có mặt mũi nhất thế gian. Vừa nghe vậy thì cô liền nín bặt, không khóc mà cũng không càn quấy nữa. Ngược lại còn quay đầu cắn một cái vào tay anh rõ đau.
Nghe anh giật mình "á!" lên một cái, Tịch Dương không nhịn được, mới hồn nhiên ngẩng mặt cười khúc khích. Hai mắt tít lại. Má để lộ núm đồng tiền cực xinh xắn. Thần Hi ôm chặt lấy cô, thật muốn đem lên giường, còn khẽ gọi một tiếng âu yếm: "Bé con...".
Thuần Nhi và Hiểu Thi tình cờ đi ngang qua, trông thấy hai người họ như vậy thì liền trề môi. Hiểu Thi hét lên:
"Muốn đóng phim Hàn Quốc tình cảm thì về nhà mà đóng!".
Thần Hi mỉm cười, lập tức ôm Tịch Dương bế lên, đem về nhà.
Bọn họ vừa vào đến thang máy thì Thần Hi đã vồ lấy cô, hôn như điên dại. Bàn tay nhiệt tình ở trên người Tịch Dương không ngừng dò dẫm. Tay cô quấn lấy cổ anh, bật thành tiếng rên.
Tịch Dương chợt cảm thấy mình là người rất thiếu nghị lực.
Cố Thần Hi còn hổn hển bên tai: "Nhớ em quá..." khiến cơ thể Tịch Dương không ngừng run rẩy.
Hai cơ thể nóng lên, quấn lấy nhau vào trong căn hộ. Thần Hi là người cởi áo trước. Cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn đè lên thân hình nhỏ bé của Tịch Dương. Bàn tay to lớn gân guốc vén áo cô, hôn từ bụng lên đến ngực. Khi môi anh gặm mút lấy hai đầu ngực căng mềm, Tịch Dương ê a như một đứa trẻ nhỏ.
Thần Hi vừa muốn chiếm dụng vừa muốn cẩn thận nâng niu cô gái trong lòng.
"Nhóc con, nhớ anh không?...".
Tịch Dương ôm lấy mặt của Cố Thần Hi, xoa lên đôi mắt đầy nhu tình của anh, thật lòng nói.
"Nhớ...".
Tịch Dương vừa dứt tiếng. Gậy gộc của Cố Thần Hi liền xộc vào trong cơ thể. Tay của Thần Hi ôm lấy eo Tịch Dương, mạnh mẽ lẫn nóng lòng như muốn bẻ gãy. Nụ hôn như mưa rơi xuống mặt lẫn cơ thể nóng bỏng của Tịch Dương.
Sau một hồi ái tình triền miên, đâu đâu cũng lưu lại dấu vết của hai người. Cố Thần Hi thu dọn giúp cô. Tịch Dương xoay người nhìn bóng lưng lui cui của anh, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.
"Thần Hi, đêm qua, anh ở lại công ty, làm gì thế?".
Thần Hi có hơi ngẩn ra. Khoé môi cong thành hình nụ cười. Sau khi ném hết bao vào sọt rác, anh rửa tay, rồi trở về phòng ngồi lên giường.
"Chiều hôm qua, bố anh đột ngột giao cho anh soạn thảo một bản hợp đồng hết sức khẩn cấp. Bọn anh đã phải làm việc đến sáng mới xong" - Thần Hi càng ngày càng cúi thấp đầu - "Sao vậy? Em ghen à?".
Nói đúng ra, đây không phải điều mà Tịch Dương muốn nghe Thần Hi nói. Cô khẽ thở dài, cố tình tạo cơ hội cho anh.
"Thần Hi, anh thấy con người Tiêu Bạch Yên thế nào?".
"Chẳng ra làm sao!" - Thần Hi quay đi rồi quay lại - "Nhưng sao đột nhiên em lại hỏi đến cô ta?".
Tịch Dương bĩu môi, không chịu.
"Anh nói thật đi. Rốt cuộc thì anh thấy Tiêu Bạch Yên là người thế nào? Liệu có xấu xa giống như Tiêu Du Khiêm không?".
"Em đã nhận ra hắn là người xấu xa rồi à?".
Một bên lông mày của Thần Hi khẽ nhấc lên như kiểu: Anh đã nói rồi mà!
"Em thấy con người của Tiêu Bạch Yên rất tốt, rất thân thiện, nhiệt tình, không giống như những cô tiểu thư khác" - Tịch Dương lặp lại y chang những lời Thuần Nhi hôm qua đã nói - "Mẹ nuôi rất thích chị ấy thì phải".
Thần Hi thấy không tránh được nữa, lại nghe cô cứ liên tục khen Tiêu Bạch Yên nên đã mắc bẫy.
"Ừ... Mẹ thực sự rất thích Tiêu Bạch Yên. Dạo này rất hay mời cô ấy về nhà ăn cơm" - Tịch Dương chăm chú lắng nghe. Vẻ mặt vẫn biểu thị ngây thơ như không sao cả, chờ đợi Thần Hi nói tiếp - "Cô ta cũng rất thông minh không đến nỗi ngu ngốc. Tuy không được coi là khả ái nhưng không khiến người ta chán ghét như Tiêu Du Khiêm".
Tim của Tịch Dương hụt một nhịp nhưng cô vẫn tỏ vẻ vô cùng rắn rỏi, lập tức nở nụ cười an ủi vẻ mặt thấp thỏm của Cố Thần Hi.
"Chỉ vậy thôi sao?".
"Chỉ vậy thôi!" - Thần Hi thấy không an tâm, liền trấn an - "Đừng nói về cô ta nữa. Ngoài Lam Tịch Dương em thì anh thật sự không có hứng thú với bất kỳ ai khác".
Ngay cả Lam Bách mà Thần Hi cũng chưa từng thừa nhận anh thông minh, vậy Tiêu Bạch Yên chắc phải thông minh ngang ngửa thì anh mới thừa nhận cô ta như thế.
Thần Hi nắm lấy vai Tịch Dương, nghiêm mặt nói với cô.
"Mẹ anh cũng rất thích em mà Tịch Dương. Chúng ta có thể nói với bố mẹ chuyện này có được không? Cứ lừa dối Lam Bách mãi, anh thấy tội lỗi lắm" - Thần Hi cứ không ngừng hôn lên tay cô - "Anh thấy có lỗi với em nữa. Anh muốn chịu trách nhiệm với em".
Tịch Dương lập tức quay đi.
"Không. Không đâu. Em tuyệt đối không cần anh nhận trách nhiệm gì cả. Đây là lựa chọn của em, em sẽ chịu trách nhiệm với bản thân em. Còn anh..." - Tịch Dương gồng hết sức đe doạ - "Anh chỉ cần hé môi với bố mẹ hay Lam Bách nửa lời, em sẽ biến mất nữa cho anh coi. Đến lúc đó thì anh đừng hòng tìm thấy em nữa...".
Thần Hi sợ sệt nuốt khan. Đúng là anh chưa từng đối phó với cô gái nào cứng đầu như cô. Mặc dù Thần Hi phần nào có thể hiểu được là Tịch Dương còn trẻ, có thể cô muốn chơi bời thêm chút nữa. Trong khi anh thì đã già rồi...
Cố Thần Hi bây giờ muốn sự ổn định. Lam Tịch Dương chính là sự ổn định đầu tiên của anh.
Anh đứng dậy, kiên quyết lấy ra hộp nhẫn lúc trước đã đưa đến cho cô.
"Anh không cần biết ý em thế nào, nhưng anh muốn em giữ nó. Anh mua chiếc nhẫn này để tặng cho em chứ không phải cho ai khác. Nếu em không nhận thì nó cũng nằm mốc meo trong tủ của anh thôi".
Tịch Dương thấy khó lòng mà nói nên lời. Cô ngồi bó gối, vân vê cái hộp nhẫn. Một lúc lại quay qua hỏi Thần Hi.
"Thần Hi, anh có muốn có em bé không?".
Cố Thần Hi nhảy đến, túm lấy cô như một chú dơi vậy. Vẻ mặt anh hớn hở tới mức mất khống chế.
"Sao vậy? Em muốn có em bé với anh rồi à?".
Biểu hiện trên mặt Cố Thần Hi đã nói cho cô biết thay vì câu trả lời. Tịch Dương dụi mặt vào gối, nhẹ nhàng nói.
"Không có, em chỉ hỏi vậy thôi!".
P/s: happy liu dia 🥰🥰🥰