Buổi vũ hội đó cuối cùng cũng tới. Tiêu Du Khiêm đã chờ đợi cả tuần nay chỉ để thấy bóng hình yêu kiều như hoa sen nở của Tịch Dương bị người ta chà đạp đến không sao ngóc đầu lên được.
Càng về xuân, khí hậu ở Diệu Minh lại càng thêm ẩm thấp. Từng cơn gió lạnh quét qua, mang theo thêm vài tia heo hút. Tịch Dương một thân một mình, vùi sâu cơ thể vào trong chiếc áo khoác đen mỏng. Tay cô không ngừng kiểm tra điện thoại. Cố Thần Hi đã có một tuần để nói với cô về buổi vũ hội này, nhưng anh đã không nói.
[Tối nay anh sẽ về trễ. Em đừng chờ. Cứ ở lại ký túc xá đi]
Giữa cô và Thần Hi cảm giác thật gần gũi, nhưng cũng đã xa cách hơn bao giờ hết.
Tiếng còi xe thô bạo cất lên, thu hút sự chú ý của Tịch Dương. Cô nhìn trái phải liên hồi, tay nắm lấy vạt áo. Đôi chân thon dài thẳng tắp nhuần nhuyễn bước qua đường. Mái tóc xoăn xoã dài có hơi bay bay.
Cửa kính xe hạ dần xuống, Tiêu Du Khiêm thất thần. Vốn chỉ biết đến Tịch Dương trong bộ dạng tuềnh toàng, không chút phấn son kia, nhưng anh lại không ngờ khi cô trang điểm lên lại xinh đẹp đến vậy. Sóng mắt long lanh được tô vẽ kỹ càng, thêm muôn phần kiểu diễm. Hàng mi cong vút như muốn hớp hồn người đối diện. Vào những lúc cô chớp mắt, lớp nhũ trên bầu mắt lấp lánh như muôn ngàn vì sao đang đọng lại dưới khoé mi. Làn da trong suốt, má hồng đỏ thắm như đang say. Đôi môi ngọt ngào đỏ như rượu mận.
Đó là Tịch Dương hẵng còn chưa cởi áo khoác.
"Cho tôi vào trong với có được không? Bên ngoài lạnh quá!" - Giọng cô run run lại mang một vẻ yếu ớt kiều mị đến mê người.
Cánh cửa xe bật ra, Tịch Dương ôm người ngồi vào trong. Da thịt tê cóng bấy giờ mới được sưởi ấm. Tiêu Du Khiêm không nhịn được mà cứ nhìn chòng chọc vào lớp thịt mềm mại như nhung kia, còn có bầu ngực bị áo quây kẹp chặt, đẩy lên cao, thiêu đốt cổ họng người đối diện.
"Cô lấy ở đâu ra chiếc váy này vậy?".
"Không liên quan đến anh!" - Tịch Dương càng nghĩ càng thấy hối hận. Nếu Cố Thần Hi phát giác ra cô ở đó thì phải làm sao?! Hơn nữa, Vương Lâm và Cố Tuyền cũng sẽ ở đó - "Có thật là chỉ cần hết hôm nay, anh sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa, đúng chứ?".
"Vậy còn tuỳ".
"Tuỳ gì?".
"Tuỳ cô có muốn chúng ta tiếp tục gặp mặt nhau không".
Tịch Dương thật sự thấy ớn lạnh. Tiêu Du Khiêm, hắn điên rồi!
"Chắc chắn là không!" - Cô cự tuyệt một cách quyết liệt.
Sau đó thì chẳng nghe thấy Tiêu Du Khiêm nói tiếng nào nữa. Không gian trên xe vốn đã rất chật hẹp, Tịch Dương thầm thở phào khi hắn không tiếp tục làm phiền cô.
Bữa vũ hội được tổ chức trong một sảnh nhà hàng sang trọng. Bên trong được bài trí hết sức lộng lẫy, hệt như là một sảnh lớn trong một toà lâu đài. Cửa kính trong suốt, bao quanh bốn phía nhìn ra màn trời đêm. Đèn đuốc sáng trưng. Người đông như mắc cửi, vây quanh lấy sàn nhảy lớn nằm ở chính giữa.
Áo khoác của Tịch Dương đã được cởi bỏ. Thân váy lụa trắng thướt tha hoàn toàn được lộ ra. Tịch Dương ăn vận rất đơn giản, trên người không hề có một món nữ trang nào. Đôi bông tai cô luôn mang theo cũng là loại cô đã đeo từ nhỏ đến lớn, cực kì nhỏ gọn. Chỉ là hai viên đá Topaz tròn, nếu nhìn xa thì cũng bị giấu trong mái tóc bồng bềnh, khó mà thấy được. Tịch Dương có mang theo một chiếc băng đô hình vòng nguyệt quế làm bằng chất liệu rẻ tiền, được mua trên mạng. Dù không có hiệu ứng gì đặc biệt nhưng trông Tịch Dương giống hệt như một nữ thần bước ra từ trong truyện thần thoại.
Đám người bên trong ban đầu thì hiếu kỳ vì không nhận ra được cô gái đi cạnh Tiêu Du Khiêm là ai, rồi bỗng chốc bị thu hút bởi đường nét xinh đẹp, tinh khôi như tiên nữ giáng trần của người con gái đó.
"Tiêu thiếu gia, lại có người mới rồi à?".
Có một lão gia không nhịn được mà kéo tay Tiêu Du Khiêm lại hỏi. Đoàn người lũ lượt vây về, dòm ngó Tịch Dương vừa thèm khát vừa đánh giá, bắt bẻ.
Cô còn nghe thấy có tiếng người "xì!" ở một bên. Xem ra, điệu bộ kia của Thuần Nhi không phải tự nhiên mà có được, cậu ta đã học lỏm được từ những cô thiên kim đỏng đảnh này.
Tiêu Du Khiêm không chừa cho Tịch Dương tí mặt mũi nào, còn nói.
"Tôi cũng không biết cô ta là ai!".
Bàn tay Tịch Dương lập tức trượt khỏi tay của Tiêu Du Khiêm. Đằng nào thì cô cũng thấy buồn nôn nãy giờ rồi. Đám lão gia kia thì bu đông lại, bàn tay sờ mó, còn nắm lấy tay cô.
"Vậy rốt cuộc cô em là đại tiểu thư nhà nào vậy?".
Đám thiên kim kia được dịp cười rộ.
"Hoá ra là khách không mời mà đến. Thật chai mặt!".
"Đến đây để câu đại gia chứ gì? Nhìn cô ta đi. Thật rẻ tiền!".
Tịch Dương trầm mặc. Đôi mắt mông lung, lạc lõng giữa biển người rộng lớn. Cô đang không biết nên nói như thế nào thì có một giọng rất dõng dạc đi tới.
"Cô ấy là em gái của bạn nhảy của tôi!".
Thuần Nhi xô đoàn người đi tới. Đám tiểu thư kia vô tri vô giác, bị hất ra ngoài đến mức ngã vào bờ tường. Tịch Dương và Lam Bách nhìn nhau kinh ngạc, đồng thời nói.
"Sao anh lại ở đây?".
"Sao em lại ở đây?".
Đám thiên kim kia nhận ra Lam Bách cũng không phải người ở trong giới, liền không khỏi kinh ngạc lẫn khích bác. Có điều vẻ đẹp trai, anh tuấn kia lại khiến bọn họ có chút mê muội nên chẳng nói năng gì, chỉ trêu ghẹo Thuần Nhi.
"Nhà họ Lâm cô cũng đâu tính là quá nổi bật trong giới đâu nhỉ, mà cô hay thật đấy, dự một bữa vũ hội còn đem theo một cô gái thô tục, thích trèo cao thế này!" - Cô gái váy hồng chanh chua nói.
Tịch Dương lập tức níu lấy tay Thuần Nhi.
"Bỏ đi, đừng vì tớ mà cãi nhau với bọn họ!".
"Tịch Dương, cậu không biết đâu. Bọn họ còn dai như đỉa đói, chắc chắn sẽ không để yên cho cậu!".
Tịch Dương quay qua Lam Bách, hỏi.
"Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Lam Bách đột ngột kéo lấy tay Thuần Nhi, rời đi.
"Không có gì cả, chỉ là tình cờ thôi!".
Tịch Dương toan đuổi theo, nhưng đuôi váy cứ như bị tảng đá đè lại, giữ chân cô không thể cất bước. Cô ngoảnh đầu lại, đã trông thấy đám thiên kim kia đang túm lấy váy của mình. Cô tiểu thư váy vàng lớn giọng hỏi.
"Đi đâu đó?".
Tịch Dương không hề tỏ ra kém cạnh. Cô trông thấy bọn họ đã ở trước ngưỡng bậc thang, liền cầm lấy tà váy giật mạnh một cái. Đám thiên kim tiểu thư ngang ngược, bị sảy chân, đè lên nhau ngã sõng soài xuống bậc thang. Váy áo tứ tung.
Trước khi bọn họ có sức đứng dậy, Tịch Dương đã ngay lập tức lẩn vào bên trong đám đông chạy trốn.
"Nhìn xem, đó chính là thiếu gia nhà họ Cố!".
Cô nghe có người nói, đồng loạt chỉ trỏ, khiến Tịch Dương dừng lại, ngẩng đầu, mắt hướng về phía kia. Cố Thần Hi anh bước đi cao ngạo, tiến vào bên trong sảnh. Phía sau có Vương Lâm và Cố Tuyền. Bên cạnh là Tiêu Bạch Yên.
Chàng trai khôi ngô đứng thẳng, nét mặt có hơi sầm sì, càng làm nổi bật lên khí chất lãnh đạm, bất cần kia của anh. Bộ âu phục màu lam đậm tôn lên vóc dáng cao lớn, vững vàng. Còn cô gái bên cạnh, cao quý mỉm cười. Tiêu Bạch Yên mặc một chiếc váy màu đỏ, chính là chiếc váy mà hôm Tịch Dương đi với Thuần Nhi nhìn trúng.
Lồng ngực Tịch Dương như bị hụt mất một mảng. Cô không để ý đến đám thiên kim kia đã rượt theo đến nơi, dùng sức xô ngã cô ra đất.
"Con nha đầu này, đã không biết thân phận đi vào đây, còn dám lớn mật chọc vào bổn tiểu thư đây!".
Đám ác nữ vây lấy xông đến, vẻ mặt hằm hằm như muốn cấu xé Tịch Dương ra làm trăm mảnh. Cô dù có cứng rắn cỡ nào, đứng trước đám người này vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
"Các người định làm gì em gái tôi?" - Lam Bách rất nhanh đã quay lại tìm Tịch Dương.
Lam Bách chính là vậy. Nếu Cố Thần Hi là một hoàng tử không có cách nào với đến được, thì Lam Bách là hiệp sĩ trong áo giáp sắt, luôn che chở và đáng tin những lúc cần thiết.
Tuy bây giờ anh đã gầy đi nhiều nhưng ngữ khí vừa cục súc vừa thô bạo vẫn không có cách nào thay đổi, đám ác nữ kia vừa trông thấy vẻ mặt rắn rỏi của Lam Bách thì bất giác lùi xa mấy bước. Bọn họ vốn cũng không muốn đắc tội với một người soái khí như Lam Bách, nhưng lại nhịn không nổi khi thấy anh đứng ra bảo vệ cho Tịch Dương.
Lam Bách kéo tay Tịch Dương đứng dậy. Dáng vẻ hệt như lúc nhỏ, khi cô hãy còn là một đứa trẻ yếu ớt, thì anh đã là một người cao lớn, trưởng thành. Lam Bách đứng chắn ở trước mặt Tịch Dương.
"Mấy cô tưởng mấy cô là ai mà dám ở đây ra vẻ ức hiếp người khác?" - Lam Bách lớn tiếng quát khiến bọn họ đều co ro - "Tôi không phải người trong giới nên tuyệt đối sẽ không nhường nhịn hay nề hà mấy cô đâu. Thử động đến em gái tôi, tôi sẽ không nể trai gái gì mà nghiền các người ra bã!".
Tiếng nói của Lam Bách hùng hổ đến mức cả sảnh lớn đều nghe thấy tiếng của anh. Tịch Dương sợ hãi, ôm chặt lấy tay của Lam Bách, nài nỉ.
"Anh à, chúng ta rời khỏi đây đi có được không?".
Tịch Dương nghĩ cô đã cần thấy hết những điều cần thấy. Giao kèo giữa cô và Tiêu Du Khiêm không có đề cập đến bọn họ sẽ ở đây bao lâu. Gây ra phiền phức lớn như vậy, cô chỉ sợ chính mình và Lam Bách sẽ bị bại lộ. Lớn chuyện hơn là trực tiếp ảnh hưởng đến nhà họ Cố.
"Được!" - Lam Bách siết chặt tay cô lôi đi - "Chúng ta đi!".
Hai người họ chen giữa dòng người, định chạy mất. Nhưng nào có dễ dàng như vậy. Ánh đèn spotlight trắng xoá từ đâu di chuyển đến, đổ lên đầu của Lam Bách và cô. Tịch Dương bị ánh đèn kia làm cho loá mắt. Đôi lông mi đen dài như những sợi tơ lấp lánh cứ không ngừng nheo lại.
Một giọng lớn truyền tới qua loa, ồn ào vang lên.
"Đi đâu vội vàng thế? Định gây chuyện rồi bỏ chạy à?".
Giọng nói quen thuộc này. Tịch Dương lập tức nhận ra. Là Tiêu Du Khiêm!
Ánh mắt của toàn thể mọi người trong sảnh quay tập trung nhìn về bóng một đôi nam thanh nữ tú đang hớt hải trốn chạy.
Lam Bách và Tịch Dương sững sờ, không có cách nào nhấc chân nổi nữa. Tịch Dương dù có ngốc cũng nhận ra. Bọn họ là đang bị làm nhục. Cánh cửa sảnh đóng sập lại trước mắt. Khuôn miệng nhỏ của cô mấp máy, lí nhí hỏi Lam Bách.
"Anh ơi, bây giờ... bây giờ... chúng ta phải làm sao đây?".
Cô và anh giống như hai tội phạm, đang bị cảnh sát bao vây và bắt giữ, bị lên án trước toàn thể mọi người.
"Không sao" - Lam Bách an ủi - "Mặc kệ bọn họ. Anh sẵn sàng tẩn hết đám này, không ngán đứa nào cả!".
Nếu Tịch Dương không quen biết Lam Bách, chỉ dựa vào những lời nói ban nãy của anh, cô chắc chắn đã nghĩ anh là mafia. Mà nghiêm trọng hơn, Tịch Dương phát giác cả nhà họ Cố và Tiêu Bạch Yên cũng đã thấy cô.
Tay cô siết chặt lấy tay Lam Bách, nép sát người, như muốn giấu mặt vào sau tấm lưng gầy của anh.