Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 53: Nguy cơ tiềm ẩn



Tịch Dương còn chưa kịp thời trấn tĩnh lại sau cuộc đụng độ vừa rồi với Tiêu Du Khiêm thì khi về tới ký túc xá lại thấy Hoàng Túc Trạch đang đứng chờ mình. Những ngày này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Tịch Dương còn đang cố tiêu hoá nốt cái thông tin Tiêu Bạch Yên hiện đang làm trợ lý cho Cố Thần Hi cả tuần nay.

Hoàng Túc Trạch trông thấy Tịch Dương. Khuôn miệng hé mở định gọi tên, nhưng mắt lướt đến nơi cổ áo cô thì liền thu lại. Bộ dạng phút chốc thành một vẻ ảo não khó cất nên lời.

"Anh Túc Trạch, sao anh lại đến đây rồi?".

Túc Trạch cho dù không muốn vẫn phải mở miệng, miễn cưỡng cười.

"Chúng ta lên xe, tìm một nơi nói chuyện, có được không?".

Hoàng Túc Trạch đưa Tịch Dương đến một quán ăn nhỏ. Lúc này trời đã chạng vạng tối. Qua một ngày mệt mỏi, Tịch Dương đã đói đến mức tay run mắt mờ, thật sự không chịu nổi nữa.

Đồ ăn vừa đem ra thì Tịch Dương đã ăn như hổ đói. Hoàng Túc Trạch vốn vẫn còn u ám nhưng thấy cô như thế thì tâm trạng dần dần hồi phục lại.

"Xem em kìa, ăn từ từ thôi. Không phải vội đâu!".

Hoàng Túc Trạch rút ra khăn giấy, lau miệng cho cô. Lần nào đi chơi với Hoàng Túc Trạch cũng đều sung sướng như vậy. Tịch Dương có ăn dơ thì anh sẽ lau bàn cho cô. Lúc nào trong túi anh cũng như túi của Doreamon vậy, cần thứ gì cũng có. Có lúc Tịch Dương còn tự hỏi nếu hôm nào đó cô đi với anh bỗng đến ngày bà mụ ghé thăm, liệu trong túi anh có thủ sẵn cả vật tư của con gái cho cô dùng không?

Cố Thần Hi thì rất khác. Anh cao ngạo không quen chăm sóc cho người khác. Động tác của anh có chút gượng gạo, nhưng nỗ lực của anh đều xuất phát từ trong tấm lòng. Giống như việc, cô là người duy nhất ăn được tôm anh bóc, ăn được mì anh nấu vậy. Cũng vì Tịch Dương mà Thần Hi đã học nấu thêm không ít món để tốt cho sức khoẻ, bồi bổ cho cô.

Nghĩ đến Cố Thần Hi, tâm tình của Tịch Dương bỗng chốc trở nên mềm mại ngọt ngào, giống như kẹo bông gòn nhúng nước.

Hoàng Túc Trạch dường như nhìn ra được tâm trạng này của cô. Có những lời Hoàng Túc Trạch không muốn nói, nhưng vẫn phải nhắc nhở.

"Em biết bệnh tình của em có con không dễ, đúng chứ?".

Hoàng Túc Trạch không cần bắt mạch đã đoán ra được Tịch Dương muốn hỏi gì. Mặt cô thoáng ửng đỏ. Nói về chuyện này với người yêu cũ... thật đúng là...

Mà Hoàng Túc Trạch cũng đâu phải người yêu cũ của cô. Nhưng cũng không phải là bạn bè...

"Ừm... Em biết chứ... Mẹ em đã nói chuyện này từ nhỏ rồi...." - Tịch Dương mắc cỡ nên cứ lắp bắp mãi - "Nhưng... khó có thai đó, rốt cuộc là thế nào vậy?".

"Tịch Dương, em bị bệnh tim phức tạp bẩm sinh. Với người phụ nữ bình thường khi có thai, quả tim hoạt động tăng lên gấp nhiều lần để đảm bảo quá trình hô hấp cũng như trao đổi chất cho sự phát triển của thai nhi. Nhưng đối với em, do trái tim chỉ có 1 tâm thất nên tần suất hoạt động nhiều hơn so với người bình thường, sẽ khiến em rơi vào tình trạng mệt mỏi quá sức, tổn hao sức khỏe và có thể đối mặt với nguy cơ tử vong".

Tâm trạng như bị ném xuống hố sâu không đáy.

"Nguy cơ tử vong... có cao không?".

Miếng thịt trong miệng cô đột nhiên không thấy ngon nữa...

"Khá cao... Chẳng phải em mới phải nhập viện cách đây không lâu sao? Hai lần liên tiếp, chỉ trong mấy tháng. Như tình trạng ổn định mấy năm trước sau khi mổ của em thì còn tạm...".

Cả người của Tịch Dương cứng đờ, nhưng cô vẫn rất can đảm hỏi cho hết.

"Nếu em vẫn quyết tâm mang thai...?".

"Như vậy không đáng. Con em sinh ra sẽ có nguy cơ cao bị mắc bệnh tim bẩm sinh giống như em. Lẽ nào em muốn con em cũng giống em, sống một cuộc đời đầy những ràng buộc, yếu ớt như vậy sao? Hơn nữa, tỉ lệ bị sảy cũng cao hơn người bình thường...".

Hoàng Túc Trạch cúi mặt. Có lẽ do anh không muốn Tịch Dương phải mạo hiểm nên có hơi quá lời. Người khác thì anh không rõ, nhưng Tịch Dương yêu Cố Thần Hi bao nhiêu, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?

Lúc ngẩng lên thì đã thấy trong mắt cô chỉ toàn là nước. Từng hạt từng hạt, nặng trĩu rơi khỏi hốc mắt như mưa rơi. Trái tim Hoàng Túc Trạch như bị ai đó bóp đến nghẹn.

Một lúc sau thì Tịch Dương mới miễn cưỡng cười, nói một câu để xoa dịu không khí.

"Anh nói xem... Nếu em ở bên anh thì tốt biết mấy, đâu phải bận lòng những chuyện này... Nhưng em ngốc, cứ thích đâm đầu vào chỗ khó...".

"Lúc này, em có muốn quay đầu thì vẫn còn kịp mà!".

Hoàng Túc Trạch không coi Tịch Dương đang giỡn, nghiêm túc nói.

"Ngay từ đầu, anh đã nói, anh không cần thiết em phải sinh con. Hai chúng ta cứ như vậy sống bên nhau tới già. Em chưa thấy nhà của anh sao? Nuôi bọn họ thôi anh đã thấy quá đủ rồi".

Tịch Dương lúng túng liếm môi. Không ngờ lâu như vậy rồi mà Hoàng Túc Trạch vẫn không thể buông bỏ.

"Xin anh... đừng nói những lời này nữa có được không?" - Tịch Dương thấy mình rất tàn nhẫn - "Anh là một người rất tốt, nhưng bao năm qua đã làm em đã hiểu ra một điều. Trái tim em không thể chấp nhận bất kỳ một ai khác ngoài Cố Thần Hi...".

Hoàng Túc Trạch chỉ cười buồn.

"Ừ... được rồi..." - Anh gần như quên mất mình đến gặp Tịch Dương để làm gì - "150 triệu đó, anh trả cho em".

"Không cần đâu" - Tịch Dương nhanh chóng từ chối - "Anh hãy mau dùng số tiền đó giúp bố mẹ anh đi. Đừng bán căn nhà đó. Nếu bây giờ bán đi thì không biết chừng nào mới mua lại được nữa. Sau này anh từ từ trả lại em cũng chưa muộn mà".

Hoàng Túc Trạch thấy miệng mình đắng chát, đắng chát tới mức anh gần như chẳng muốn nói thêm lời nào với Tịch Dương nữa. Đúng vậy, anh không thể so nổi với Cố Thần Hi tiền nhiều như nước.

"Hoàng Túc Trạch, trước nay anh đều đối với em rất tốt. Đây dường như đã là chuyện duy nhất em có thể giúp anh rồi, nên anh đừng từ chối nữa... Sau này có tiền từ từ trả cho em là được. Em không lấy lãi đâu".

Tịch Dương ra sức an ủi, mới thấy nét mặt của Hoàng Túc Trạch dịu đi một chút. Anh không nói gì nữa, cô đoán là anh đã đồng ý rồi.

Sau đó thì Tịch Dương tự mình bắt xe về, cô không muốn làm phiền đến Hoàng Túc Trạch. Ban đầu, Hoàng Túc Trạch vẫn rất kiên quyết nhưng nghe nói cô đang ở cùng với Cố Thần Hi thì lại thôi, chỉ bảo cô đừng tiếp tục uống số thuốc hiện tại nữa, ngày mai anh sẽ kê toa mới, mang gửi đến ký túc xá cho cô.

Lần này, Tịch Dương đã chuẩn bị kịch bản rất đầy đủ để trả lời với Thần Hi rằng cô đã đi đâu hết mấy tiếng qua rồi. Điều buồn cười là những thứ Tịch Dương chuẩn bị, hoàn toàn vô dụng. Bởi vì Thần Hi, vốn chưa về nhà.

Tịch Dương một mình ở trong căn nhà tối om. Chỉ còn ánh sáng phát ra từ màn hình di động: [Đêm nay anh có việc phải ở lại công ty làm thâu đêm. Em ngủ lại ký túc xá cùng với các bạn nhé!].

Cô bất giác nhớ đến lời nói lúc chiều của Tiêu Du Khiêm. Tiêu Bạch Yên hiện tại làm trợ lý bên cạnh Cố Thần Hi. Sớm tối ở cạnh nhau, đã được một tuần rồi. Đáy lòng cô cứ không ngừng chua xót, mặc dù Tịch Dương biết rằng mình không nên thế.

Cô vô dụng. Mà cuộc tình này của bọn họ đã định trước sẽ không có tương lai.

Bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại nhỏ, bỏ vào trong túi. Cánh cửa căn hộ đóng lại. Tịch Dương một mình lầm lũi, đi bộ về ký túc xá.

Thuần Nhi và Hiểu Thi lập tức chua ngoa trêu chọc cô.

"Chà, tối nay không sang nhà bạn trai ngủ nữa sao?".

Thuần Nhi vừa liếc đến Tịch Dương, lập tức cảnh cáo.

"Ngay từ đầu tớ đã thấy anh ta không phải loại người tốt đẹp gì... Cậu phải cẩn thận vào đấy Tịch Dương. Đàn ông bây giờ xấu xa lắm, quay đi quay lại đã cắm lên đầu cậu mấy cái sừng!".

Hiểu Thi ấm ức thay cô.

"Này này... Sao cậu chẳng nói được lời nào tích cực cả thế?".

Ánh mắt của Thuần Nhi rơi vào ảm đạm cùng cực.

"Thì tại vì tớ đã trải qua rồi thôi... Đàn ông là vậy mà, có được rồi, liền không biết quý trọng nữa...".

Tịch Dương quăng túi xách, mò mẫm bò lên giường. Chiếc giường mấy ngày không nằm, cảm giác vừa khác lạ vừa lạnh giá. Hai mắt Tịch Dương chòng chọc nhìn lên trần nhà. Đầu óc trống rỗng.

Hiểu Thi thấy tâm trạng hai người bạn của mình bất ổn, liền tự giác đứng lên tắt điện đi. Bóng đêm bao trùm lấy mọi thứ, không gian cô đặc im lặng khác thường. Tịch Dương thật sự muốn khóc một trận lớn, chẳng vì lý do gì.

"Sunny...".

Thuần Nhi bỗng nhiên cất tiếng gọi.

"Ờ...?" - Tịch Dương trả lời, giọng hơi đặc lại.

"Anh cậu dạo này thế nào rồi? Có khoẻ không?".

Nhắc đến chuyện này, Tịch Dương có chút buồn cười.

"Không khoẻ nổi. Y như cái xác sống vậy. Là bố mẹ tớ kể đó. Bây giờ bố mẹ tớ đưa anh ấy đi viện còn nhiều hơn tớ, còn nói phải mời bác sĩ tâm thần về xem anh ấy có bị hỏng hóc chỗ nào không?".

Hiểu Thi chịu không nổi, cười rộ lên.

"À phải rồi. Tiêu Du Khiêm có mời tớ đến dự một bữa vũ hội dành cho giới thượng lưu gì đó. Cậu có định đi không?".

"Hả?!" - Thuần Nhi kinh ngạc - "Sao thầy ấy lại mời cậu đến chỗ đó? Không phải vũ hội đó đều là mời bạn trai, bạn gái đi hay sao?".

Tịch Dương ngẩng đầu, cảm thấy khó chấp nhận.

"Cái gì?!".

"Cậu không biết sao? Thầy ấy không nói gì với cậu à?".

Hiểu Thi thầm thấy ghen tị.

"Tớ thật muốn tham gia bữa tiệc đó. Hay hai cậu dẫn tớ theo với có được không?".

"Èo, cậu đừng có ham" - Thuần Nhi lập tức chặt đứt suy nghĩ vẩn vơ của Hiểu Thi - "Nơi đó với hang hùm miệng sói không có gì khác nhau đâu. Bọn họ đều sẽ chỉ lấy xuất thân, dáng vẻ của cậu ra làm thước đo tiêu chuẩn, xong dè bỉu tị nạnh. Nhất là cái đám tiểu thư con nhà giàu kia. Mỗi lần bố tớ bắt tớ phải đi đến đó, tớ giống như sống đi chết lại cả chục lần vậy".

Tịch Dương chỉ cần nhìn thấy mỗi mình Tiêu Du Khiêm thôi mà đã ớn, tưởng tượng có mười Tiêu Du Khiêm như vậy nữa làm cô rùng hết cả mình mẩy

"Cậu đi với Tiêu Du Khiêm như vậy, không sợ Cố Thần Hi ghen lồng lộn lên sao?".

"Anh ấy chưa biết...".

"Vậy thì Cố Thần Hi đi với ai rồi chứ?".

Trái tim của Tịch Dương khẽ nhói lên. Cô không muốn nói ra.

"Chắc là Tiêu Bạch Yên".

"Lại là họ Tiêu?" - Hiểu Thi la toáng lên hệt như có ai đó đã lấy cắp túi tiền của cậu ta vậy - "Cái nhà thâm độc ấy có phải đang tính kế gì với cậu không? Anh thì vào trường làm giảng viên của cậu. Em thì bám riết lấy Cố Thần Hi".

Tịch Dương trầm mặc không nói. Hình như ai cũng đều nhìn ra được.

"Xem ra lão thầy Tiêu Du Khiêm này cũng là một kẻ vô sỉ" - Hiểu Thi không ngừng mắng.

"Tiêu Du Khiêm thì tớ không biết nhưng Tiêu Bạch Yên thì tốt lắm nhé" - Thuần Nhi phản bác - "Tớ nghe nhiều về chị ta rồi. Từ lúc chị ta du học về nước thì như một hiện tượng trong giới vậy đó, bố mẹ tớ bây giờ mỗi lần thấy tớ về là liền lôi chị ta ra khoe. Phụ huynh đều rất thích chị ấy. Mấy tuần trước tớ có gặp chị ấy một lần rồi, người đẹp, tính tình cũng rất thân thiện, dễ mến, không như mấy cô tiểu thư kia".

Thực ra Thuần Nhi nói không sai gì. Tịch Dương cũng từng gặp Tiêu Bạch Yên, thấy con người này thật sự không có gì đáng trách...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv