Thần Hi ôm lấy người con gái vào lòng sau một màn ân ái đầy kích động. Da thịt non mềm của cô giống như đang nở hoa, đều là dấu tích do anh lưu lại.
"Em có mệt lắm không?".
Ân ái với Thần Hi đều kịch liệt đến mức có nhiều lúc Tịch Dương những tưởng mình chết đuối rồi nhưng được anh vớt lên lại. Tịch Dương chỉ khẩn cầu đó không phải là loại cảm ứng do căn bệnh của cô gây ra.
Cơ thể mềm mại ấm nóng dán chặt vào nhau, khiến trong lòng của Tịch Dương dâng lên một niềm an ủi ấm áp lạ kỳ. Cô xoay người, ôm chặt lấy eo của Thần Hi. Tịch Dương luôn sợ sẽ có người chê vết sẹo trên ngực cô rất xấu xí...
Môi anh rơi xuống trán, mắt và môi cô, nhẹ như một cơn mưa xuân. Đồng tử anh nhìn xuống cô đầy say đắm.
"Em kiệt sức luôn rồi này...".
"Ai bảo, em đẹp quá làm gì... Cơ thể em thật sự biết cách làm người khác phấn khích" - Tay anh lại không nhịn được mà bóp lấy bầu ngực căng tràn của cô.
"A... Anh đừng thế nữa mà... Em thật sự không chịu nổi đâu! Lát nữa em còn phải đi học nữa. Nhỡ không dậy đi được như hôm qua...".
Thần Hi cười đầy gian trá dừng lại. Nếu không phải vì cô bị bệnh, chắc anh đã hành cô ra bã luôn rồi. Thế này... vẫn còn chưa đủ.
Tịch Dương lại mang theo lo lắng hỏi anh.
"Chúng ta thực sự... không cần sử dụng đến biện pháp an toàn sao?".
"Em không biết bố mẹ anh đang kiếm cháu à? Còn làm việc thừa thãi như vậy để làm gì? Anh cũng đã cầu hôn em rồi, bây giờ em gật đầu, vẫn chưa muộn đâu. Bây giờ gật đầu, tháng sau cưới".
"Không. Em không chịu đâu. Thần Hi, em vẫn chưa muốn có em bé... Chúng ta từ từ đi có được không?".
"Vậy em thấy, hiện tại chúng ta sử dụng biện pháp, còn kịp sao?".
Tịch Dương cạn lời, không biết nói sao với anh.
Cô rầu rĩ. Cô cũng chưa kịp hỏi Hoàng Túc Trạch, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô mang thai. Cô thực sự sẽ chết sao?
"Được rồi, được rồi. Nếu em không thích, lần sau anh sẽ sử dụng biện pháp được chứ?".
Tịch Dương bấy giờ mới an tâm thở phào. Dù thế nào, cô thấy mình vẫn chưa thể đưa ra quyết định trọng đại này ngay bây giờ.
"Anh có chuyện này muốn hỏi em" - Thần Hi ôm lấy cô, đột nhiên trở nên nghiêm túc - "Em đang thiếu tiền à?".
Tịch Dương ngẩn ngơ.
"Lam Bách nói với anh, trong tháng này, em đã xin tiền cậu ta hai lần rồi. Em còn nhận thêm công việc ở trường nữa. Đã xảy ra chuyện gì, em thật sự không muốn nói cho anh biết à?".
Mấy hôm trước, do chuyện của Hoàng Túc Trạch, Tịch Dương lại hỏi Lam Bách cho cô thêm ít tiền tiêu vặt, kết quả bị anh mắng cho. Nguyên văn là [Mày vừa mới đi vay nặng lãi hay gì?!].
Chắc Lam Bách thấy lo lắng nên đã bảo Thần Hi để mắt đến cô.
"Thần Hi... Anh có thể cho em mượn tiền có được không?" - Tịch Dương cân nhắc nói.
Cô không nỡ trông thấy Hoàng Túc Trạch khổ sở vì mình như thế, càng không muốn anh bán mất căn nhà kia đi. Vật lộn trên thành phố bao nhiêu năm, muốn mua được một căn nhà đâu có dễ chứ?
"Em muốn mượn bao nhiêu?" - Thần Hi không chút nề hà hỏi.
"150 triệu".
Thần Hi nghe thấy con số này có chút giật mình. Thực ra con số này không lớn đối với anh, nhưng là quá lớn đối với một cô gái nhỏ như cô. Tịch Dương đi đâu, làm gì mà thiếu đến 150 triệu vậy chứ?
"Được. Anh sẽ cho em mượn, thậm chí không cần trả luôn cũng được. Nhưng em cần phải cho anh biết, em muốn dùng số tiền đó vào việc gì?".
Đôi môi cô hé mở, nhưng Tịch Dương lại chẳng thể nói ra câu nào cả.
Thần Hi rất muốn tỏ ra cứng rắn với Tịch Dương, nhưng anh chợt nhớ ra cô bị bệnh tim, lại chợt nhớ ra cô ở trong trường phải chạy đôn chạy đáo, làm việc cho cái tên Tiêu Du Khiêm khốn nạn đó, đành chịu thua.
Nếu anh không cho cô mượn, Tịch Dương sẽ còn kiếm thêm bao nhiêu chuyện khác để làm đây chứ? Thần Hi không nỡ thấy cô vất vả chút nào...
"Thôi được rồi, ngày mai anh sẽ chuyển khoản cho em!".
Tịch Dương hôn lên môi anh, mừng rỡ.
"Cám ơn anh Thần Hi".
"Đừng cám ơn vội. Anh không phải không muốn cho em tiền, nhưng anh càng phải biết được em dùng số tiền lớn thế kia để làm gì? Lần này sẽ là lần cuối, lần sau nếu cần lấy tiền của anh, em phải thật thà khai báo lý do".
Tịch Dương tỏ ra ngoan ngoãn gật đầu với anh.
"Đây sẽ là lần cuối. Em hứa đấy!".
Tay và chân anh quắp lấy người cô.
"Làm thêm hiệp nữa nhé!" - Thần Hi trầm ngâm, hôn lên phiến tai mỏng của cô - "Nhưng anh chưa mua bao đâu...".
Thần Hi vòi vĩnh Tịch Dương như một đứa trẻ đầy ham muốn vậy. Tưởng tượng nếu một ngày Lam Bách phát hiện ra xem...
Số tiền sau đó đã được gửi đến cho Hoàng Túc Trạch. Coi như từ nay về sau, Tịch Dương không còn mắc nợ anh hạnh phúc nữa. Hi vọng có được một căn nhà trên thành phố, anh có thể từ từ ổn định lại, tìm được một người thật sự yêu anh.
Còn cô thì vẫn chạy đi chạy lại giữa việc học và công việc trợ lý giảng viên. Mặc dù Tịch Dương đã mặc đồ kín mít để che đi những dấu vết mà Thần Hi để lại, nhưng người có mắt đều có thể nhìn thấy. Ham muốn của anh rất cao, khát khao chiếm hữu thì càng mãnh liệt. Lúc nào cũng cảnh cáo cô, nếu em đi với người khác thế này thế nọ thì anh sẽ thế lọ thế chai. Thần Hi chỉ hận không thể trói cô trên giường, bắt cô phục tùng cả ngày mà thôi.
Hiểu Thi và Thuần Nhi cứ không ngừng cười hí hí, trêu chọc khi thấy Tịch Dương trở về sau hai ngày cuối tuần: "Vậy mà có người nói cả đời này sẽ không lấy chồng".
Lúc Tịch Dương soạn tài liệu đem đi cho Tiêu Du Khiêm. Mấy ngày nay, Thần Hi trở về, tiến độ dịch bài và soạn giáo án của Tịch Dương không còn được như trước nữa, cô còn đang lo tuần sau vào bài mới không biết có kịp không?!
Ai ngờ Tiêu Du Khiêm vừa trông thấy Tịch Dương, trong đầu lại chỉ toàn là chuyện khác, Tiêu Du Khiêm bỏ cả tiết dạy, đẩy cô vào trong phòng giảng viên.
"Em Tịch Dương, lẽ nào em đã quên đi giao ước với tôi rồi à? Em nói tôi không được nói chuyện của em cho nhà họ Cố biết, em nói muốn tác thành cho em gái tôi và Cố Thần Hi. Còn bản thân em sau lưng lại trèo lên giường với người ta?!".
Ngữ khí đầy nguy hiểm của Tiêu Du Khiêm khiến cho Tịch Dương thật sự thấy sợ hãi.
"Thầy Tiêu, có phải thầy nhầm lẫn gì rồi không? Em đâu có nói sẽ tác thành cho em gái thầy với Cố Thần Hi, em cũng đâu có nói mối quan hệ giữa em và Cố Thần Hi sẽ chấm dứt. Em chỉ nói là một khi thầy đã nói chuyện giữa em và Cố Thần Hi ra, Tiêu Bạch Yên đừng hòng mà bước nửa bàn chân vào nhà họ Cố!".
Tiêu Du Khiêm bị cô chọc giận.
"Cô thật sự đang thách thức tôi?".
"Tiêu thiếu gia, tôi làm gì dám? Tôi chỉ đang giải thích cho anh hiểu thôi!".
Cố Thần Hi đã nói đúng. Tiêu Du Khiêm đúng là một tên khốn. Chuyện giữa Tiêu Bạch Yên và Cố Thần Hi còn chưa đâu vào đâu, vậy mà Tiêu Du Khiêm đã đến đây, đe doạ cô các thứ. Bọn họ nghĩ, bọn họ là ai vậy chứ?!
Hắn túm lấy cổ tay của Tịch Dương, bóp đến đau.
"Cố Thần Hi đã cho cô cái gì?" - Tiêu Du Khiêm cười gian trá - "Tôi có thể cho cô cái đó, thậm chí gấp nhiều lần!".
Ánh mắt của hắn không nhịn được mà lướt đến khe ngực đang đang phập phồng của người thiếu nữ. Vùng da ngực trắng xoá như tuyết được phủ lên những vết hôn chằng chịt.
Tịch Dương thừa biết hắn ta đang ám chỉ điều gì, thầm phỉ nhổ.
"Anh chẳng có cái gì mà tôi cần hết!".
"Vậy tiền lương của cô... cũng không cần nhận luôn có phải không?".
Tịch Dương cắn chặt răng, tức giận. Tiêu Du Khiêm đúng là một kẻ trơ tráo.
Đúng là cô vẫn chưa nhận được lương tháng này. Bao nhiêu đêm cô thức đêm mò hôm dịch tài liệu cho hắn, chạy pha cà phê cho hắn, lau bảng cho hắn... Cứ vậy không tính nữa.
"Yên tâm, tôi vẫn sẽ trả cho cô đầy đủ!" - Tiêu Du Khiêm vỗ vỗ lên mặt Tịch Dương - "Học kỳ này, hết ba môn cô đã bị điểm liệt. Lam Tịch Dương, cô thấy mình vẫn còn đủ tư cách tranh giành với em gái của tôi sao? Một kẻ ngu ngốc, vô tích sự như cô, có tư cách gì vào nhà họ Cố?!".
Tịch Dương cười lạnh nhìn anh ta.
"Cố Thần Hi thậm chí còn chẳng nhớ đến Tiêu Bạch Yên là ai nếu anh trai cô ta không đến tận đây để làm phiền tôi. Anh nói xem?!".
"Cô thật sự cho là vậy?" - Tiêu Du Khiêm hỏi lại - "Vậy xem ra cô chưa biết, em gái tôi hiện đang là trợ lý cho tổng giám đốc Cố Thần Hi nhỉ? Anh ta không cho cô biết à? Em gái tôi đã đi làm ở đó, hơn một tuần nay rồi đấy!".
Thần Hi ở cùng một chỗ với Tiêu Bạch Yên? Cả một ngày dài...? Cả một tuần, không hề nói tiếng nào với cô.
"Thế nào?".
Tịch Dương chớp mắt đã nở ra nụ cười.
"Chuyện đó đáng để bận tâm sao?".
"Cái gì?".
"Tôi không cho rằng cô ta là một đối thủ, cho nên Cố Thần Hi đâu cần phải cho tôi biết?!".
Tiêu Du Khiêm cười cười. Cô gái này đúng là rất cứng miệng.
"Yên tâm, tiền lương của cô, tôi sẽ đưa về đầy đủ. Chỉ cần, cô chịu chơi với Tiêu Du Khiêm tôi một trò cá cược. Thấy thế nào?!".
"Anh muốn cá chuyện gì?".
"Đi dự một vài buổi vũ hội cùng tôi, xem Cố Thần Hi và Tiêu Bạch Yên xứng đôi ra sao. Đơn giản vậy thôi. Sau đó, bất kể cô suy nghĩ cái gì trong đầu, lương của cô, tôi đều sẽ trả về đầy đủ".
"Tôi muốn ba tháng lương và không bao giờ phải làm việc cho anh nữa!".
"Cô nghĩ cô có cơ hội để trả giá sao?".
"Tôi nghĩ, anh tiếc tôi không đi buổi vũ hội kia hơn là 15 triệu".
Tịch Dương cũng không phải là người dễ bắt nạt. Lúc cần thì cô càng cứng cỏi hơn ai hết. Đã từng vượt qua ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết một lần rồi, những thứ này còn có thể doạ cho cô sợ được sao?
Tiêu Du Khiêm tất nhiên không nỡ để cho cô rời đi sớm như thế. Có điều, hiện tại lớp mặt nạ đã bị tháo đi. Bọn họ dù có ở bên nhau cũng không có cách nào làm như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
"Được. Theo ý cô vậy!" - Tiêu Du Khiêm quăng tấm thiệp mời lên bàn.
Chất giấy rất cứng và dày. Bề mặt mát và trơn nhẵn. Vừa cầm lên đã biết đây là tấm thiệp của hội thượng lưu.
"Bữa vũ hội sẽ được diễn ra vào chủ nhật tuần sau. Ngày hôm đó chúng ta gặp nhau xong thì đường ai nấy đi".
"Cái đó thì không cần anh phải nhắc!".
Tịch Dương cầm lấy tấm thiệp rồi rời đi khỏi.
Buổi vũ hội... Cô tưởng cái này chỉ có trong truyện cổ tích thôi chứ? Đúng là giữa giới siêu giàu và người bình thường vẫn tồn tại một khoảng cách quá lớn.