Mùng một tháng Chạp, tuyết rơi lất phất, Yến tiệc Viêm Thần có dấu hiệu sắp bắt đầu.
Từ giờ Thìn trở đi, có nhiều hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xảy ra ở Dao Sơn cách Khuynh Tiên Thành năm mươi dặm: rượu ngon bắt đầu chảy từ nguồn suối trong núi, tuyết đọng trên đỉnh núi tan đi, thác nước mấy chục năm chưa thấy lại bắt đầu đổ xuống.
Điều này có nghĩa là vào nửa đêm sẽ có thiên hỏa giáng xuống.
Khi nhóm ba người Lệnh Hồ Trăn Trăn đi tới Dao Sơn, dưới chân núi đã đầy ắp người. Ngoại trừ vô số tu sĩ Trung Thổ đến để chiêm ngưỡng thần tích duy nhất của Đại Hoang này, thì điều thú vị là yêu đến cũng không ít.
Tuy Đại Hoang bởi vì bị chư thần ghét nên mới bỏ đi, nhưng tất cả yêu thương không hề quan tâm đến những điều này. Họ rất nhiệt tình mở ra các loại kinh doanh khác nhau: có kiệu chuyên chở người lên núi, có yêu thương chuyên cung cấp nước và thực phẩm, xếp hàng từ chân núi đến đỉnh núi, vô cùng náo nhiệt.
Thế nhưng, Tây Hoang Đế đã cử yêu binh canh gác ở tất cả các nguồn suối trên Dao Sơn để ngăn chặn chuyện giành giật mua bán. Hàng người xếp hàng để lấy rượu thì rõ dài, nhưng mỗi người chi có thể lấy một bầu duy nhất.
Chu Cảnh mấy ngày trước phát hiện mình làm kỳ đà cản mũi nên đã nhanh nhẹn đi xếp hàng, rồi vẫy tay chào hai người: “Hẹn gặp lại trên đỉnh núi.”
Ai ngờ Lệnh Hồ Trăn Trăn lại đi ra phía sau, không hề có chút ý định rời đi nào. Hắn không khỏi trợn mắt: “Làm gì đó? Đã nói hẹn gặp trên đỉnh núi mà.”
Nàng đáp rất nhanh: “Ta cũng muốn nếm thử loại rượu này.”
Nói xong, Tần Hi cũng xếp hàng theo: “Ta cũng muốn.”
Hai người này đúng là phiền chết đi được, rốt cuộc là có quan hệ gì? Hắn rốt cuộc là có nên tránh đi hay không?
Hàng dài đợi lấy rượu xếp hàng hơn một giờ mới đến phiên ba người bọn họ. Bầu rượu chỉ có thể mua từ yêu binh bên kia, hai lượng bạc một cái. Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa lấy tiền vừa lẩm bẩm: “Tây Hoang Đế thật biết kiếm tiền.”
Chứ sao nữa? Nhưng người ta là Hoang Đế, môi một tấc núi tấc sông ở Tây Chi Hoang đều là của ông ta, chưa đòi cái giá cao ngất trời đã may mắn lắm rồi.
Tần Hi múc một bầu rượu, đặt trước mũi ngửi ngửi, quả nhiên mùi thơm phức. Rượu này rất khác với các loại rượu ở Đại Hoang, ngược lại còn có chút mùi vị của Trung Thổ.
Sớm đã có các yêu thương nhiệt tình đến chào hàng, tất cả đều nhiệt tình nói: “Thời tiết giá rét, quý khách có muốn bỏ ra hai mươi văn tiền để hâm nóng rượu một chút không? Hâm luôn ba bầu có thể rẻ hơn một chút.”
Yêu thương ở Đại Hoang, những cái khác không nói đến, chỉ riêng thủ đoạn kiếm tiền đã nhiều không đếm xuể.
Nhìn thấy ba người đưa rượu đến, yêu thương kia mặt mày hớn hở, luôn miệng nói: “Ta thấy ba vị phong thái bất phàm, hẳn là tu sĩ từ Trung Thổ đúng không? Hành cung ở phía Bắc núi mấy ngày nay đã được mấy vị tu sĩ hào phóng bao trọn rồi, nhưng lại chào đón các tu sĩ khác. Chư vị không đi xem một chút sao? Đến khi thiên hỏa giáng xuống, ở bên đó là nhìn được rõ nhất.”
“Hành cung của ai?” Bởi vì đã từng bị Tam công tử bắt về Tuấn Đàn Hành cung nên Lệnh Hồ Trăn Trăn vô cùng để ý đến hai chữ “Hành cung” này.
“Xem ra chư vị đều là lần đầu tiên đến Dao Sơn.” Yêu thương trả lại bầu rượu đã được hâm nóng. “Nơi đó từng là Hành cung được Tây Hoang Đế xây dựng chuyên dùng để thưởng thức Yến tiệc Viêm Thần. Sau khi lão nhân gia xem chán rồi liền rộng rãi mở cửa Hành cung để các du khách thuê chơi. Đúng rồi, nghe nói ở đó có rượu chảy liên tục. Con gái ta đang ở đó để hâm nóng rượu giúp khách, chư vị có rảnh rỗi xin hãy quan tâm đến việc làm ăn của chúng ta.”
Còn có loại chuyện tốt rượu chảy không ngừng này sao! Chu Cảnh không để ý đến hai người kia nữa mà vội vã rời đi trước như một cơn gió.
Trời đã tối, vừa bước vào cổng Hành cung đã thấy đèn lồng treo trên từng ngọn cây, khắp nơi đều sáng bừng, những chiếc bàn dài được kê dọc các góc, trên đó bày sẵn đồ uống và bánh ngọt. Xung quanh có rất đông người, hầu hết đều là tu sĩ đến từ Trung Thổ đang nói chuyện và uống rượu. Thỉnh thoảng sẽ có những nữ yêu cường tráng và đầy đặn cười chúm chím đi qua lại giữa đám đông để đưa bánh ngọt hoặc hâm nóng rượu. Khung cảnh thật sôi động và có chút kỳ lạ.
“Đây là cảnh tượng tuyệt đối không thể thấy được ở Trung Thổ.” Chu Cảnh cất Đại Xích Ngọc bên hông vào trong ngực áo, để tránh bị người khác nhận ra sư môn chạy đến làm phiền.
Tần Hi cũng làm theo, cũng giấu Ngọc Thanh Hoàn trên tóc đi, không để nó lộ ra ngoài.
Còn chưa kịp lấy rượu từ nữ yêu bên kia, chợt nghe xa xa truyền tới từng đợt tiếng trống. Tiết tấu vô cùng nhanh khiến ba người không khỏi quay đầu lại nhìn.
Kết cấu của Hành cung ở đây rất kỳ lạ, có hai tầng trong ngoài. Tầng ngoài là nơi bọn họ đang đứng, chỉ có một cổng vườn dẫn vào tầng trong nhưng lại có yêu binh canh giữ. Tiếng trống là đang truyền từ bên trong ra, vô cùng kịch liệt.
Vừa bao trọn Hành cung, vừa có linh nhân ca múa, vừa có yêu binh canh giữ trong ngoài, xa xỉ phô trương và vênh váo hung hăng như vậy chỉ có thể là Tử Hư Phong mà thôi. Bọn họ còn nghiêm túc lựa chọn linh nhân kỹ càng để đưa đến Dao Sơn.
Chu Cảnh nhớ tới vị tu sĩ Tử Hư Phong đáng ghét mà mình biết không có ở đây, lập tức cười nói: “Ta chẳng thích cái gì của Tử Hư Phong, nhưng sự hào phóng đốt tiền này ta lại thích. Ở trong đó nhất định là có rượu và thức ăn ngon, hay chúng ta lén đi vào đi?”
Đang định như thế đó.
Tần Hi ngoắc ngoắc tay với Lệnh Hồ Trăn Trăn, sau đó ba người cứ như kẻ trộm mà núp dưới tàng cây đi.
Hai vị tu sĩ Thái Thượng Mạch trẻ tuổi vô cùng tự tin với tu vi của mình nên cho dù có lẻn vào thì cũng quét sạch thức ăn và rượu bên trong. Vậy mà không biết ai làm lộ chuyện này, chỉ thấy trước khi đến được bên tường, sóng người đột nhiên tách ra. Phía sau có một hàng yêu binh đi tới, nghiêm chỉnh dừng trước mặt ba người họ.
Thú yêu cầm đầu mỉm cười, chắp tay hành lễ: “Nghe nói có tu sĩ Thái Thượng Mạch ở nơi này nên các tu sĩ Tử Hư Phong mời chư vị vào vườn trò chuyện. Xin ba vị đi theo chúng ta.”
Các tu sĩ ở bên ngoài nghe được ba chữ “Thái Thượng Mạch”, lập tức ồn ào hẳn lên. Chu Cảnh khi thì rối cả lên, khi thì kinh ngạc, từ khóe mắt thoáng thấy một tia sáng tím mỏng manh lóe lên trên bầu trời, đột nhiên hiểu ra —— Không hay rồi, tu sĩ Tử Hư Phong mà mình quen biết hóa ra có ở đây, lại còn thả dị bảo “Tử Hợp Kính” ra, chẳng trách lại phát hiện ra bọn họ.
Kỳ lạ hơn nữa là các tu sĩ Tử Hư Phong vậy mà còn có thể sai khiến các yêu binh sao? Tần Hi ngạc nhiên nói: “Các ngươi là?”
Thú yêu hộ vệ rất bình tĩnh: “Chúng ta chuyên giúp Tây Hoang Đế trông chừng Hành cung. Nếu có khách thuê lại Hành cung thì đương nhiên phải làm việc cho khách rồi. Xin mời.”
Không khí ở Tây Chi Hoang quả nhiên là hoàn toàn khác với Nam Chi Hoang. Tây Hoang Đế này dường như chỉ biết đến tiền, một khi đã có đủ tiền rồi thì ngay cả yêu binh cũng cho tu sĩ mượn. Thật sự không biết phải nói ông ta tự do phóng khoáng hay thực dụng nữa.
Tần Hi nhìn xung quanh một lần. Thân phận Thái Thượng Mạch đã bị lộ ở nơi đông đảo tu sĩ này, có lẽ không thể ở bên ngoài được nữa, nhưng nếu đi vào…
Hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Lệnh Hồ Trăn Trăn, nói: “Vậy thì đi vào. Lệnh Hồ cô nương hãy nhớ lấy, từ bây giờ trở đi, cô là tiểu sư muội của chúng ta.”
*
Sau khi đi vào cổng vườn, khung cảnh bên trong rất khác so với bên ngoài. Một số cây cầu chín khúc được xây dựng trên mặt nước, tất cả đều dẫn đến một thủy tạ* khổng lồ. Phía trước thủy tạ có một đài bằng ngọc trắng, phía trên đang có linh nhân vừa ca hát vừa nhảy múa. Từ Cầu Cửu Khúc nhìn lên, trước tầm mắt là một khoảng không rộng rãi, thật sự là nơi ngắm nhìn thiên hỏa rơi xuống tốt nhất.
*thủy tạ: nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí.
Lúc này, một nhóm đông tu sĩ bước lên cầu chào đón họ. Nam tử trẻ tuổi dẫn đầu mặc trường sam màu xanh lam, thân hình cao lớn, chính là tu sĩ Tử Hư Phong, Triệu Chấn mà Chu Cảnh biết.
“Tùng Hoa huynh, không ngờ huynh cũng ở Đại Hoang này. Hai năm không gặp, phong thái của huynh càng ngày càng bất phàm.” Triệu Chấn trơ tráo cười cười tiến lên chắp tay hành lễ, ánh mắt dừng trên người Lệnh Hồ Trăn Trăn một lúc lâu, rồi nói: “Đây là sư muội của hai người sao? Kẻ hèn này là Triệu Chấn, tự Vu Phi, là tu sĩ Tử Cực Động của Tử Hư Phong, hữu lễ rồi.”
Chu Cảnh cũng rất muốn trơ tráo cười cười lại, nhưng một nhóm tu sĩ từ các môn phái khác cũng rối rít xông lên tự giới thiệu. Hắn thật sự mong mình có được mười cái miệng để đối phó, còn bây giờ thì có muốn cười cũng chả được.
Thấy bọn họ hàn huyên không ngừng nghỉ, Lệnh Hồ Trăn Trăn phát hiện một đống món ngon đặt trên chiếc bàn dài dưới ngọn đèn cách đó không xa, đang định đi tới ngửi mùi vị để thỏa mãn cơn thèm của mình thì đột nhiên nghe thấy Triệu Chấn hỏi: “Vị sư muội này không giống tu sĩ chút nào, mới nhập môn sao?”
Không phải, nàng theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng Tần Hi bên cạnh đã đá nhẹ nàng một cái, nghiêm túc trả lời: “Muội ấy là Tiểu Sư Muội.”
Tử Hư Phong từ trước đến giờ không thiếu tiền bạc, lỗ mũi luôn hướng lên trời, và không hề để người khác vào mắt. Nếu để bọn họ biết được Lệnh Hồ là người bình thường, tất nhiên sẽ lợi dụng điểm này mà giở giọng mỉa mai. Theo suy nghĩ của bọn họ thì danh sĩ chỉ nên lui tới cùng danh sĩ, đó là cái gọi “phượng hoàng không sống cùng gà”. Họ không quan tâm đến vinh dự được đi cùng Thái Thượng Mạch mà chỉ muốn giẫm đạp lên nó mà thôi.
Dù sao họ trên đời này rất nhiều. Họ “Tiểu” tên “Sư Muội” cũng có thể có, biết đâu được.
Nhưng Triệu Chấn làm sao chịu tin, cười nhạt nói: “Vẫn luôn nghe nói dưới tọa Đại Mạch Chủ có chín vị đệ tử, nhưng không ngờ lại thu được đệ tử mới. Không biết tục danh của sư muội là gì?”
Cô nương này nhìn thế nào cũng là một người bình thường không có tu vi, lại còn xinh đẹp vô cùng. Hai tu sĩ Thái Thượng Mạch thô bỉ dẫn nàng theo cùng chắc chắn không có chuyện gì tốt. Y và Chu Cảnh từng có khúc mắc nên đương nhiên chẳng có hảo cảm gì với toàn bộ Thái Thượng Mạch.
Lệnh Hồ Trăn Trăn khéo léo im lặng không nói, Tần Hi liền trả lời: “Xin lỗi, tiểu sư muội rất ít nói. Ngay cả khi sư tôn hỏi cũng rất hiếm khi trả lời.”
Hắn dẫn nàng đến dưới ánh đèn, thấy không có người đi theo, mới thấp giọng nói: “Nhớ gọi ta là Nguyên Hi sư huynh.”
Nàng cầm mấy quả táo tàu lên ăn, trả lời rất nhanh: “Được thôi, Nguyên Hi sư huynh.”
Hắn ngừng một chút rồi nói: “Nghe hay đấy. Gọi ta lần nữa xem nào.”