Hai tu sĩ Tam Tài Môn bị ngâm trong rượu mấy ngày cho đến hai ngày sau mới hoàn toàn tỉnh lại. Bọn họ rất nhanh sau đó đã được Cố Thái dẫn đến, ngượng ngùng mà cảm ơn hai vị tu sĩ Thái Thượng Mạch và Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Cố Thái vô cùng thận trọng, sau khi hai sư đệ hành lễ cảm ơn mới nói: “Hai vị tiên hữu, ta hoài nghi việc bắt cóc không phải do một mình tiểu điệp yêu kia làm ra, e rằng sau lưng có người khác.”
Hóa ra, khi các sư đệ cùng mất tích lúc trước kể lại lý do, tất cả đều trùng khớp một cách kỳ lạ: đều là được các linh nhân thay nhau mời rượu, đang say thì nghe linh nhân Mặc Lan hát, sau đó không nhớ được gì nữa.
“Hôm đó, ta có chú ý tới lời nói giữa Ngu Vũ Linh và chủ rạp. Xem ra rạp hát Vong sơn là muốn bao che cho linh nhân Mặc Lan.” Cố Thái cau mày. “Hiện tại lỗi đều là do tiểu điệp yêu kia gánh, còn hung thủ thì bình yên vô sự. Rạp hát gây ra chuyện như lại làm ra vẻ như mọi chuyện đã kết thúc vậy, nơi Đại Hoang này càng ngày càng không có đạo lý gì nữa.”
Bất kể rạp hát Vong Sơn có bao che cho linh nhân Mặc Lan hay không, điều không thể tưởng tượng nổi nhất trong chuyện này chính là một hoa yêu cỏn con ở Đại Hoang mà lại có thể mê hoặc tu sĩ của danh môn ở Trung Thổ chỉ bằng việc hát một khúc —— đây là hoa yêu gì thế? Chưa từng nghe đến, vô cùng không hợp với lẽ thường. Chỉ sợ trong đó có ẩn giấu chi tiết kỳ lạ hoặc chưa được chú ý đến.
Tần Hi trầm ngâm nói: “Mặc Lan là một linh nhân đang rất ăn khách, tại sao lại bí quá hóa liều mà mê hoặc tu sĩ? Hai vị sư đệ có chỗ nào khó chịu không?”
Cố Thái thở dài nói: “Điều này ta cũng đang thắc mắc. Ta đã rót linh khí vào kinh mạch của bọn họ xem thử, nhưng không thấy điều gì dị thường cả. Quả thật không thể đáon ra tâm tư của linh nhân kia.”
Chu Cảnh thấy bọn họ nói chuyện quá nghiêm túc, liền cười nói: “Chuyện này đã bị điệp yêu nhận tội nên mọi người có muốn vạch trần cũng vô dụng thôi. Không lẽ còn muốn xông vào rạp hát để bắt nàng ta ra sao? Đừng quên, nơi này chính là Đại Hoang đó. Theo ta thấy thì linh nhân kia chẳng qua chỉ muốn khoe khoang tài năng của mình mà thôi. Người không sao là tốt rồi, huống chi còn sắp phát tài rồi.”
Advertisement
Hắn lấy trong tay áo ra mấy phong thư dày cộp đẩy tới: “Này, ngày đó chủ rạp đã nhét vào để nhận lỗi.”
Việc kinh doanh của các rạp hát ở Khuynh Tiên Thành chủ yếu dựa vào các tu sĩ Trung Thổ. Rạp hát lại xảy ra loại chuyện này nên chủ rạp đương nhiên sợ nhất là hủy hoại danh tiếng của rạp mình, vì vậy nên mới nhận lỗi hào phóng như thế, đồng thời cũng là thể hiện thành ý của mình.
Cố Thái làm sao chịu nhận: “Chuyện này hoàn toàn nhờ vào Lệnh Hồ cô nương và Nguyên Hi. Ta vốn không thể trông coi các sư đệ tốt, cũng không thể tự mình cứu về, đã rất xấu hổ rồi. Quà tạ lỗi này xin ba vị cứ nhận lấy.”
Y còn đặc biệt giao phần của mình cho Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Ai ngờ nàng trực tiếp từ chối: “Ngươi đã đưa năm lượng bạc rồi, tất cả đã giải quyết xong.”
Đợi đã, nàng sẽ không thật sự coi trọng năm lượng bạc đó chứ? Làm sao có thể lợi dụng việc phải đổ máu như thế này được? Dùng năm lượng bạc mua một cô nương vừa chạy việc vặt vừa thay mình đổ máu, vậy mặt mũi của Tam tài Môn biết để ở đâu?
Cố Thái có chút nhức đầu, chợt thấy Tần Hi vẫy tay về phía mình, ý bảo mình đưa phong thư đến.
Thật không nhìn ra, Nguyên Hi lại còn khá tham tiền nha.
Cố Thái mới vừa đưa phong thư đến, đột nhiên Tần Hi lại ném cho Lệnh Hồ Trăn Trăn, làm ra vẻ như thanh toán gì đó: “Lần trước còn chưa đủ ngàn lượng hoàng kim, thêm phần này nữa là đủ rồi.”
Cái gì mà ngàn lượng hoàng kim? Cố Thái bối rối không hiểu.
Vậy mà, nàng thật sự nhận lấy và thậm chí còn chẳng buồn nói lời nào.
Tại sao y cho lại không nhận, mà Nguyên Hi nói một câu lại nhận liền? Rõ ràng cũng là một phần tiền giống nhau cơ mà. Phương thức thanh toán ân huệ của cô nương Đại Hoang này thật sự khiến y bối rối, không thể hiểu được.
Mọi người nhàn nhã trò chuyện một lúc, Chu Cảnh thấy sắc trời không còn sớm nữa, đang định gọi tiểu nhị đem cơm nước lên, nhưng không ngờ mấy tiểu nhị của Thiên Âm Lâu lại lần lượt đi vào từ đại sảnh, rồi bắt đầu bày đồ ăn lên bàn. Trong nháy mắt, trên bàn đã đầy ắp đồ ăn thức uống.
Cố Thái cười nói: “Dù thế nào đi nữa cũng không thể để mọi người mời bữa cơm này được. Ta thấy tinh thần của Lệnh Hồ cô nương tâm tình không tốt, liền sai Thiên Âm Lâu chuẩn bị đồ ăn mang tới đây.”
Nói xong, y đích thân múc một chén canh đẩy tới trước mặt Lệnh Hồ Trăn Trăn.
Món canh kỳ lạ này có màu đen như mực. Bên trong có mấy buồng trứng cá trắng nõn, to bằng trứng chim bồ câu và không hề có mùi tanh, ngược lại còn vô cùng tươi ngon đến mức khiến người ta phải xuýt xoa.
“Nghe nói món ăn ở Thiên Âm Lâu là ngon nhất trong Khuynh Tiên Thành. Trong đó, canh Ngưng Mặc Bạch Ngọc là tuyệt nhất.” Cố Thái nóng lòng giới thiệu. “Lệnh Hồ cô nương, đây là cá chỉ có ở sông Xích Thủy, trứng cá dùng để nấu canh có thể bổ máu dưỡng khí. Cô uống nhiều một chút.”
Nàng có từng nghe qua về loại cá này. Sư phụ nói giá thị trường của nó khá đắt, trứng cá nấu canh có thể bán được mười hai lượng một chén. Đắt như thế, nàng không thể lãng phí được.
Lệnh Hồ Trăn Trăn vùi đầu cố gắng uống canh. Uống xong một chén, Cố Thái lập tức nhiệt tình múc thêm, cứ như vậy uống cạn bốn chén. Cho dù trứng cá có tan ngay khi cho vào miệng, nước canh có trong vắt thơm ngọt đi nữa thì nàng cũng chỉ có thể ngồi bất động, đưa mắt nhìn chăm chăm.
(ý là bà Trăn bả ăn no quá đó =)))) )
Cố Thái vẫn đang gắp thức ăn nhiệt tình tựa như chủ nhà: “Lệnh Hồ cô nương, thịt này cô cũng ăn nhiều một chút, bồi bổ nguyên khí.”
Mắt thấy y hận không thể nhét cả bàn thức ăn vào miệng Lệnh Hồ, còn bày ra vẻ chưa thể báo đáp hết ân tình, Chu Cảnh nhìn không nổi nữa.
Hai sư đệ mới mười sáu, mười bảy tuổi kia của y còn nhạy bén hơn y, dùng sức kéo tay áo ngăn cản: “Sư huynh, Lệnh Hồ cô nương có hai sư huynh Thái Thượng Mạch chăm sóc rồi, huynh có thể cho chúng ta một ít được không?”
Thấy Cố Thái coi là thật mà gắp cho bọn họ thức ăn, Chu Cảnh vội vàng dùng cùi chỏ khều Tần Hi, ra hiệu cho hắn nói chuyện với Lệnh Hồ, để tên Cố Thái có phần ngốc nghếch kia biết nhìn một chút.
Ai ngờ Nguyên Hi còn ngốc nghếch hơn, chỉ kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì?”
…. Nương nó, chẳng có chuyện gì cả!
Sắc trời dần dần tối hơn, chẳng biết lúc nào bên ngoài lại nổi lên cuồng phong bão tuyết khiến các cửa sổ gỗ va đập loạn tạo ra những tiếng ‘Bịch bịch” thật lớn.
Lượng canh mà Lệnh Hồ Trăn Trăn cũng đã đủ làm nàng no căng bụng, cảm thấy như mí mắt trên và dưới dính chặt vào nhau, không thể mở ra được.
Có lẽ bởi vì liên tiếp bị mất nhiều máu nên sức lực thường ngày của nàng không còn được nguyên vẹn nữa. Đói cũng muốn ngủ, no cũng muốn ngủ, nàng mơ màng ngơ ngác nghe bọn họ nói chuyện một lúc, rồi đột nhiên gục xuống chiếc bàn thấp mà chìm vào giấc ngủ say.
Cố Thái thấy vậy, liền đứng lên nói: “Trời không còn sớm nữa, ngày mai ta còn phải cùng các sư đệ phải sớm rời thành. Hôm nay ta đến đây không chỉ để tạ ơn, còn là để từ biệt.”
Chu Cảnh ngạc nhiên nói: “Mọi người không đến xem Yến tiệc Viêm Thần sao?”
Cố Thái lắc đầu: “Chúng ta lần này đến Đại Hoang là muốn tìm kiếm thiên tài địa bảo, thần tích còn lại, mà đã là linh vật thì đều bị ẩn giấu nên tất nhiên là không đi rồi.”
Y từ lâu đã nhìn ra hai tu sĩ Thái Thượng Mạch này trước khi đến Đại Hoang hoàn toàn không tìm hiểu tường tận gì cả, mà sau khi đến Đại Hoang cũng chẳng có ý định tìm thiên tài địa bảo gì nên hẳn là có mục đích gì khác nên mới vội vàng chạy đến như thế.
Tuy biết tu sĩ Thái Thượng Nhất Mạch đều không tầm thường, nhưng y vẫn có lòng tốt nhắc nhở: “Ta vẫn cảm thấy linh nhân Mặc Lan kia có mưu đồ khác nên nếu hai vị muốn ở lại để chứng kiến Yến tiệc Viêm Thần thì nhất định phải đề phòng cẩn thận.”
Chu Cảnh không tin: “Nàng ta có thể có mưu đồ gì? Chỉ là một hoa yêu cỏn con thôi, lão tử không tin.”
Cố Thái là một người cứng đầu, đang muốn tranh luận cùng hắn ở đây một chút, Tần Hi đã chắp tay hành lễ: “Đa tạ Hiển Chi huynh nhắc nhỡ, chúng ta sẽ chú ý. Ba vị nếu đã có chuyện quan trọng thì chúng ta không giữ lại nữa, đợi đến khi quay về Trung Thổ sẽ trò chuyện tiếp.”
Cố Thái lập tức đáp lễ, thận trọng nói: “Lần này nhờ có ba vị giúp đỡ, ân tình này Hiển Chi tuyệt đối không dám quên. Ngày sau nếu cần đến Hiển Chi, cho dù là dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Chu Cảnh bật cười nhìn bóng dáng ba sư huynh sư đệ y biến mất trong gió tuyết, sau đó nói: “Cố Hiển Chi này, tuy tuổi tác không lớn là bao, nhưng hành động thì lại chẳng khác gì nhiều lão đầu trong phái.”
Đợi hồi lâu chưa thấy Tần Hi tiếp lời, Chu Cảnh quay đầu, lại thấy hắn đã quay về cạnh chiếc bàn thấp từ lâu và đang cúi đầu nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ngủ say.
“Nàng ấy vậy mà không kén chọn chút nào, ở chỗ này cũng có thể ngủ.” Chu Cảnh khẽ lắc đầu, tuy là một người Đại Hoang rất kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là một cô nương, không hề chú ý một chút nào.
Nhưng rõ ràng trước đây nàng rất kén chọn cơ mà.
Tần Hi nhớ đến ở Vân Vũ Sơn, nàng thà mắc võng ngủ ngoài trời mưa gió còn hơn là ngủ trong nhà đá chung một mái nhà với người xa lạ.
Cửa sổ bị cuồng phong bão tuyết thổi mở một nửa, từng đợt gió lạnh giá ùa vào. Mái tóc mềm mại của nàng tung bay tán loạnh quanh vai và cánh tay, vài mảnh tuyết trắng như lông ngỗng nhẹ nhàng đáp xuống, qua một thời gian dài cũng chưa tan đi.
Tần Hi đưa tay đóng cửa sổ lại, sau đó cởi áo ngoài đắp lên người nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh, không có ý định cử động nữa.
Chu Cảnh nhất thời không xác định được bọn họ có quan hệ như thế nào. Nếu nói có gì thì nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Nguyên Hi là biết không thể; nhưng nếu nói là không có gì cả thì bây giờ đệ ấy đang làm gì đây?
Hiếm khi thấy sư đệ mình bận tâm đến người khác, hắn dứt khoát hỏi: “Đệ gọi nàng tỉnh dậy vào phòng ngủ không được sao?”
Nếu không được thì có thể ôm vào mà, người làm sư huynh như hắn dĩ nhiên sẽ biết điều mà giả vờ như không nhìn thấy.
Tần Hi lại nói: “Không sao cả, cứ để nàng ngủ lại chỗ này là được.”
Chu Cảnh đành phải quay về phòng mình tránh đi, đột nhiên đau đầu vì chuyện không dính dáng gì tới mình. Nương nó, hắn tại sao bỗng dưng có cảm giác mình đang làm kỳ đà cản mũi vậy?