Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa mới nuốt miếng táo tàu, đã thấy Chu Cảnh hầm hầm đi tới, giả vờ uống trà, thấp giọng nói: “Triệu Chấn này vẫn đang tính toán việc hai năm trước với lão tử!”
Lúc đó sư phụ Mạch Chủ đã thử thách hắn, nói rằng ở Thái Hoa Sơn có một cây yêu vô cùng mạnh, yêu cầu hắn mang về một loại nấm linh chi mọc trên đầy con cây yêu này. Ai có thể ngờ rằng Triệu Chấn cũng phải lấy loại linh chi này. Vốn dĩ là ngươi tranh ta đoạt, nhưng con cây yêu kia quá lợi hại nên hai người đành phải liên thủ. Cuối cùng, bởi vì Tử Hợp Kính của Triệu Chấn không nhìn ra được toàn cục nên đã bị cây yêu đánh ngất đi. Vậy mà y cứ khăng khăng mình bị lừa dối, và mối bất hòa này đã kéo dài suốt hai năm.
Chu Cảnh hung hăng nuốt miếng bánh ngọt vào miệng, liếc nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn đang mải mê ăn uống: “Ăn nhanh đi! Ăn no rồi chúng ta lập tức rời đi!”
“Không muốn ngắm thần tích nữa à?”
Tần Hi hoài nghi sư huynh của hắn không được bình thường. Thân phận Thái Thượng Mạch đã bị bại lộ trước mặt mọi người, trừ phi bọn họ lập tức rời khỏi Dao Sơn, nếu không vừa đi ra sẽ gặp vô số lời hàn huyên xã giao, phiền đến chết mất.
“Đệ nhìn cái mặt ngu ngốc khó ưa kia kìa!” Chu Cảnh tức giận la lên. “Lão tử thà trở về khách điếm xem từ xa chứ cóc thèm ở lại đây làm gì!”
Đang nói, Triệu Chấn lại đi tới, trong giọng điệu mang theo một tia đắc ý khó tả: “Tùng Hoa huynh, huynh có cảm thấy Tử Hợp Kính của ta có sắc bén hơn năm đó hay không?”
Chu Cảnh lập tức nghiêm túc trở lại, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Ở nơi thần tích hạ xuống, Vu Phi huynh cũng cần dùng Tử Hợp Kính để quan sát toàn cảnh sao?”
“Dĩ nhiên là cần rồi.” Triệu Chấn dùng ánh mắc sắc lẹm nhìn hắn như quỷ đói. “Trên thế gian này có rất nhiều người háo sắc, mà Tiểu sư muội nhà ta lại xinh đẹp như thế này, làm sao có thể để người không đàng hoàng trèo tường nhìn vào được.”
Ai, nương nó, thèm nhắm vào Tiểu sư muội của y! Chu Cảnh vờ như không nghe thấy, quay người lại khách khí nói chuyện với những tu sĩ khác.
Advertisement
Triệu Chấn ban đầu vốn muốn bắt bẻ lời nói của Lệnh Hồ Trăn Trăn để vạch trần việc nàng mạo danh Thái Thượng Mạch, khiến hai tu sĩ Thái Thượng Mạch bẽ mặt một lần, như vậy mới có thể trút đi lửa giận đã dồn nén hai năm. Tuy nhiên, khi thấy nàng vẫn còn trẻ tuổi và chỉ tập trung vào việc ăn uống, nên sự kiêu ngạo đã ngăn cản y gây khó dễ cho một cô nương tham ăn nên đành phải bỏ qua.
Bởi vì trước đó bị Chu Cảnh thúc giục nên Lệnh Hồ Trăn Trăn vội ăn rất nhiều, và cuối cùng cũng no nê. Khi quay đầu lại tìm người, nàng thấy bọn họ còn đang bị một đám tu sĩ kéo đi chào hỏi hàn huyên, có vẻ như trong chốc lát chưa thể về ngay được. Nàng liền cầm lấy rượu và uống từ từ từng ngụm.
Rượu này hoàn toàn khác với mùi vị của rượu tạp sắc của Đại Hoang. Lúc mới uống vào có vị đắng và cay, sau một lúc lại có cảm giác như có lửa đốt trong bụng, nhưng mùi vị không tệ chút nào.
Nàng uống đến chén thứ ba, chưa uống được hai ngụm thì chợt cảm thấy có ai đó đang đến gần mình, có vẻ như là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên mặc tử phục*.
*tử phục: y phục màu tím.
Nàng nhìn qua khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, rất xinh đẹp và dễ gần, nhưng lời nói của nàng thì chẳng dễ gần chút nào: “Sư tỷ cũng là tu sĩ Thái Thượng Mạch sao? Ta nghe nói Thái Thượng Mạch từ trước đến nay vẫn luôn rất ẩn dật mà độc lập, các tu sĩ đều là long phượng trong tất cả mọi người, nhưng nhìn tỷ không giống chút nào.”
Chu Cảnh, người hàn huyên đến sắp bị phiền chết, lập tức đi đến. Hắn hiểu được Tử Hư Phong là đang muốn gây phiền phức; mấy nam tu sĩ như Triệu Chấn ngại gây khó dễ cho Lệnh Hồ nên mới thả sư muội ra cắn người. Cái gì gọi là “ẩn dật mà độc lập”? Không biết Tử Hư Phong rốt cuộc có bao nhiều hiểu lầm kỳ diệu như vậy nữa.
Nhìn thấy Tần Hi đang khoanh tay xem náo nhiệt, hắn thấp giọng nói: “Tiểu nha đầu này không phải là người mồm mép lanh lợi, có vẻ như sắp chịu thiệt rồi. Đệ mau đi giúp nàng đi.”
Bên kia Lệnh Hồ Trăn Trăn đang hỏi: “Ẩn dật mà độc lập là sao?”
Thiếu nữ mặc tử phục suy nghĩ một lúc: “Ta cũng không biết nữa, nhưng chắc là không phải để diễn tả người như tỷ.”
“Tiểu Khương, mau xin lỗi vị sư tỷ này đi.” Triệu Chấn dẫn mấy mấy sư đệ đi tới, trên mặt mang theo ý cười. “Muội nói chuyện quá vô lễ rồi, ăn nói thẳng thắn cũng chưa chắc là chuyện tốt. Địa vị của Thái Thượng Mạch tôn quý đến nhường nào, cho dù thật sự đưa một hai người không có phận sự gì đi theo thì cũng đã nể mặt chúng ta lắm rồi.”
Mấy tu sĩ Tử Hư Phong len lén cười khẽ, nhưng thiếu nữ kia lại hoàn toàn không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của sư huynh mình. Thay vào đó, nàng còn thật sự tiến lên nhận lỗi, nói: “Ta tên Khương Thư. Sư tỷ, những gì ta vừa nói quá vô lễ rồi, thật xin lỗi.”
Câu nói này nghe như đang hùa theo, nhưng ai ngờ nàng lại tiếp tục nói: “Nhưng ta vẫn cảm thấy sư tỷ nhìn qua không giống tu sĩ chút nào. Hôm nay là sinh nhật của ta, đúng dịp có thần tích xuất hiện, mà các sư huynh đã từng nói rằng nơi này chỉ tiếp đãi tu sĩ danh môn, Tử Hư Phong không phải với ai cũng lui tới được.”
Nàng có lẽ vì đã quen với phong cách của Tử Hư Phong nên có lẽ không nhận ra lời nói của mình vênh váo đến mức nào.
Lệnh Hồ Trăn Trăn dưới đèn rất bình tĩnh: “Cô cũng không giống tu sĩ lắm, nhưng không phải cũng chẳng sao. Ta có thể lui tới với người nào cũng được.”
Khương Thư lộ ra vẻ mặt đầy sự ngưỡng mộ: “Là ta nhỏ mọn rồi. Sư tỷ cởi mở đối xử bình đẳng với mọi người thật đáng khâm phục, không hổ là Thái Thượng Mạch.”
. . . Đứa nhỏ này e rằng không được nhanh nhẹn lắm.
Mấy tu sĩ Tử Hư Phong lắc đầu vội vàng kéo Tiểu sư muội không chút mưu mô nào của mình đi. Họ còn tốn công trông đợi vị Thái Thượng Mạch giả mạo kia ngây thơ lỡ lời nói ra chuyện gì không nên khiến hai tu sĩ Thái Thượng Mạch kia phải ngượng chín mặt nữa chứ, kết quả lại biến thành như vậy.
Thấy hôm nay có lẽ không có cách nào đòi lại được sự uất ức của mình nên Triệu Chấn chỉ đành phải cười khan giả vờ mời ba người Chu Cảnh cùng những người khác đến thủy rạ thưởng thức linh nhân ca hát nhảy múa.
Chu Cảnh đã nhịn cười đến đau bụng: “Đa tạ lòng tốt, nơi này thanh tịnh như thế, nhưng chúng ta chỉ đến vì Yến tiệc Viêm Thần mà thôi nên không muốn quấy rầy nhã hứng của chư vị.”
Những cuộc hàn huyên ồn ào và vô tận cuối cùng cũng kết thúc khi các tu sĩ quay về thủy tạ. Tần Hi cười nói: “Không phải rất lanh lợi đó sao?”
Chu Cảnh lắc đầu thở dài: “Dù là Tử Hư Phong hay là Lệnh Hồ, có một Tiểu sư muội như thế này cũng không tệ chút nào. Còn hơn có một Tiểu sư đệ mồm mép xảo quyệt, lời nào cũng lươn lẹo.”
Tần Hi ấn bầu rượu lên mặt hắn: “Đừng nói nhảm nữa, uống xong bầu này rồi đi thôi.”
Chu Cảnh lúc này còn chưa có ý định rời đi, lập tức giả ngu: “Đi đâu? Sắp đến giờ Tý rồi, thật sự muốn lãng phí một chuyến đến Dao Sơn này sao?”
Tần Hi nhắc nhở hắn: “Huynh quên chuyện linh nhân Mặc Lan rồi sao?”
Tu sĩ Tử Hư Phong lúc trước ở Khuynh Tiên Thành đánh trống khua chiêng tuyển chọn linh nhân, mà linh nhân Mặc Lan cũng ở trong số đó, và rất có thể đã được chọn để đưa đến Dao Sơn. Chẳng qua là thần tích sắp xuất hiện nên toàn bộ yêu khí dưới áp lực sẽ biến thành hư vô nên không thể nào xác định được vị trí chính xác của các yêu linh nhân.
Trước khi rời đi, Cố Thái cảnh báo bọn họ rất nhiều điều, dặn dò bọn họ phải cẩn thận với thủ đoạn của hoa yêu. Mặc dù Tần Hi không biết một hoa yêu cỏn con có thể làm gì ở nơi đông người, nhưng hiện giờ bên cạnh lại xuất hiện thêm một “Tiểu sư muội” nên cẩn thận vẫn hơn.
Chu Cảnh nhướng mày không đồng ý, nhưng cũng không phản đối: “Cũng được. Uống xong bầu này, chúng ta dùng biện pháp che mắt rồi ra bên ngoài xem.”
Tần Hi theo bản năng xoay người lại tìm Lệnh Hồ Trăn Trăn. Nàng đương nhiên là đã ăn uống no nê, đang tựa lưng vào gốc cây, vẻ mặt buồn ngủ, dường như không hề nhớ vừa rồi mới xảy ra chuyện gì.
Cũng đúng, với tính cách của nàng thì câu nói kia không hề có ý định châm chọc nào, mà chắc chắn chỉ là một câu trả lời thuận miệng mà thôi. Nói xong rồi cũng chẳng nhớ nữa.
Dưới ánh đèn, tuyết bay như lông ngỗng, vài bông tuyết rơi trên hàng mi dày của nàng. Thế nhưng, nàng thậm chí còn chẳng buồn đưa tay lên phủi đi, mà chỉ hơi nghiêng đầu, hai má đỏ như lửa.
Tần Hi cầm lấy bầu rượu trong tay nàng, đưa phần rượu còn sót lại lên mũi ngửi, sau đó cúi đầu nhìn hai gò má và đôi môi đỏ bừng của nàng: “Đây là rượu mạnh, cô uống bao nhiêu rồi? Mặt đỏ quá.”
Mặt đỏ?
Lệnh Hồ Trăn Trăn sờ sờ mặt, thật sự rất nóng, đây có lẽ là lần đầu tiên nàng say rượu.
Chẳng qua là khi nãy nghe sư tỷ, sư huynh, sư muội, và sư đệ bọn họ nói chuyện, lại bất giác nhớ đến sư phụ và Nhị sư tỷ của mình.
Sau khi thả con chim truyền tin bằng đồng xanh kia đi, mỗi lần đến một thành trấn nào đó, ngay cả khi đang ngủ, nàng cũng mở cửa sổ để đợi thư của sư phụ. Thế nhưng, chẳng có bức thư nào tới cả. Sư phụ rất thông minh, có lẽ đã phát hiện trong thư nói dẫn đường cho thương nhân là giả nên mới nổi giận không thèm hồi âm.
Sự thật là như thế, nhưng nàng đột nhiên rất nhớ mọi người, muốn mau chóng được gặp lại mọi người.
Khi men rượu bốc lên, trên da sẽ lan tỏa một cảm giác ấm áp, nhưng nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn mà thôi. Nàng vì lưu luyến nên không ngừng uống tiếp.
Tần Hi ở bên cạnh đang chậm rãi nói gì đó, tựa như khuyên nàng không nên uống rượu mạnh. Một lúc sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt đi mấy bông tuyết trên vai nàng.
Không biết tại sao, nhưng nàng thật sự muốn gọi tên hắn.
“Tần Nguyên Hi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa nghĩ đã làm ngay, lập tức gọi thành tiếng, sau đó nghiêng người nhìn hắn.
Bởi vì cảm giác hắn đang nhường nhịn mình, nên nàng dùng cả hai tay ôm lấy mặt hắn rồi kéo đến.
Cho nàng nhìn một chút.
Tần Hi dứt khoát im lặng không nói gì, dùng tay đổ đi chỗ rượu còn lại.
Người Đại Hoang này, phần lớn đều bày ra dáng vẻ “có việc thì nói, không có việc gì thì giải tán”, nhưng cũng có nhiều điều kỳ lạ và mâu thuẫn. Chẳng hạn như thói quen cũ thích táy máy tay chân và đột nhiên xích lại gần này.
Không thể dung túng cho nàng được, nếu không người bị hại sẽ là hắn.
Tần Hi bình tĩnh kéo tay nàng xuống, vẫn cảm thấy nàng dường như không cam lòng nhìn chằm chằm vào mình. Hôm nay đuôi mắt nàng không vẽ, chỉ có chút đỏ do uống rượu, cũng vì lý do đó mà trong mắt nàng dường như ẩn giấu một làn sương mờ ảo.
Làn sương này dường như đang lượn lờ trước mắt hắn.
Nhắc mới nhớ, hắn chưa từng thấy nàng nhìn ai khác như thế này. Lần này là ánh mắt đang ngắm phong cảnh hay đang nhìn người đây?
Tần Hi rủ mi đón nhận ánh mắt của nàng, trong đôi mắt màu trà tựa như đá quý ấy, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình. Trên bầu trời bỗng nhiên như có tiếng chuông ngọc nhẹ nhàng vang lên, âm thanh trong trẻo và tao nhã, tiếng gió thổi mạnh đột nhiên ngừng lại, khắp mọi nơi đột nhiên rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Hắn vỗ vỗ vai Lệnh Hồ Trăn Trăn, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói nhỏ: “Đừng nhìn ta nữa, nhìn bên kia kìa.”
Vào giờ Tý, bầu trời tối đen như mực, thiên hỏa như những ngôi sao từ trong hư không vô cùng vô tận rơi xuống, lấp la lấp lánh, hòa lẫn với tuyết bay khắp bầu trời. Thiên hỏa không thiêu đốt một thứ gì cả, sinh ra từ trong hư không và cũng mất đi trong hư không, hoa lệ và rực rỡ.
Bàn tay Tần Hi vừa nhấc lên, tất cả đèn đuốc đột nhiên tắt, chỉ còn những ánh lửa như sao rơi kia, chiếu sáng lên cả ngọn Dao Sơn.
“Tựa như Hoán Hỏa Thuật.” Thanh âm hắn rất thấp. “Nhưng cái này rất đẹp, không ngờ nơi Đại Hoang lại có thần tích như thế này.”
“Trung Thổ có rất nhiều thần tích sao?” Nàng cũng thấp giọng hỏi hắn, tựa như sợ quấy rầy ảo mộng thần linh này.
Hắn khều một lọn tóc, vén Ngọc Thanh Hoàn ra sau tai: “Có rất nhiều, chẳng qua….”
Chẳng qua đều là cảnh tượng phù phiếm, lặp đi lặp lại nên chẳng có gì đáng để hoài niệm. Không giống như thiên hỏa và tuyết rơi vào giờ khắc này, những cảnh tượng kia không thể khiến hắn cảm thấy đẹp đến khó tả. Lần đầu tiên hắn cảm thấy Đại Hoang lại xinh đẹp đến thế, mọi thứ trong tầm mắt đều khiến hắn vui vẻ mà luyến tiếc.
Bởi vì quá rực rỡ nên mới vui sướng, bởi vì không thể lưu giữ từng khoảnh khắc nên mới tiếc nuối.
Lệnh Hồ Trăn Trăn vốn muốn hỏi hắn “chẳng qua” gì, nhưng cơn mưa thiên hỏa xinh đẹp kia càng ngày càng dày đặc, dần dần ghép lại thành vô số ảo ảnh có màu sắc sặc sỡ.
Có những thần nữ xinh đẹp không gì sánh bằng đang nhảy múa, có những cảnh tượng phồn hoa phú quý, có núi cao sông rộng vô tư phóng khoáng, có tiếng mưa rơi huyền ảo trên lá trúc. Có tiếng cha mẹ vui mừng khôn xiết, có cảnh tượng bi thương người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Vũ trụ bao la, trời đất rộng lớn, đến loài côn trùng nhỏ bé cũng đang nỗ lực sinh tồn, thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận.
Vạn cổ trường hà, triêu tịch phong nguyệt. Dòng sông vĩnh hằng, sớm chiều gió trăng.
Nàng dần dần nhìn hoa cả mắt, không nhịn được ngáp một cái. Tần Hi bật cười: “Nhìn đến buồn ngủ rồi sao, có phải vì say rượu hay không?”
Chu Cảnh bên cạnh lại bắt đầu sợ thiên hạ không loạn: “Mệt thì tựa vào Nguyên Hi sư huynh của cô mà ngủ một lúc đi.”
Khi Lão Cửu gạt Lệnh Hồ gọi “Nguyên Hi sư huynh”, hắn đã nghe thấy hết rồi. Trước mặt là vũng nước đục như thế, nếu không đưa tay vào khuấy lên thì không thể cam lòng được.
Ai ngờ hai người đối diện lại phản ứng cực kỳ nhanh, đồng thanh nói: “Đứng làm sao ngủ được?”
Trọng điểm là đứng ngủ hả?
Chu Cảnh cảm thấy mình sai rồi, trước mặt không phải vũng nước đục, mà là vũng bùn nhão.
Hắn không biết được chuyện gì đang xảy ra giữa hai người. Đó là một mối quan hệ hắn không tài nào hiểu được, càng nghĩ đầu càng đau.
Một tiếng hát trầm thấp xa xa đột nhiên từ trong nước truyền đến, dần dần càng ngày càng đến gần. Trên mặt nước ó một chiếc thuyền to lớn lộng lẫy lướt, đèn đuốc sáng chói, tựa như được điểm xuyết vô số minh châu. Xung quanh thuyền có bốn năm chiếc thuyền nhỏ dài như lá liễu mảnh khảnh, trên đó có mấy linh nhân đang đốt đèn nhảy múa.
Bên trong thuyền không biết là linh nhân nào, nhẹ nhàng tấu tỳ bà mở miệng ngâm xướng, âm sắc nhẹ nhàng tựa tơ, nhưng lại liên tục không dứt: “Sức ngọc sao dĩ vũ ca, thể chiêu diêu nhược vĩnh vọng. . . Nguyệt mục mục dĩ kim ba, nhật hoa diệu dĩ tuyên minh*…”
*2 câu này được trích từ bài thơ “Thiên Môn” của tác giả Vô danh, vì mình không thể dịch thơ được nên sẽ dịch nghĩa thôi:
+ Sức ngọc sao dĩ vũ ca, thể chiêu diêu nhược vĩnh vọng: Nguyên câu vốn là “Thái chu đồ nghiễm, di thạch vi đường, sức ngọc sao dĩ vũ ca, thể chiêu diêu nhược vĩnh vọng”, có nghĩa là Trong buổi tế lễ, vào ban đêm có ánh sáng đẹp đẽ. Một vị Hoàng đế cho rằng đó là thần linh hiện ra, cho rằng lòng tốt và đức tin của ông đã lay động được trời đất. Phước lành và sự bao dung vị tha của các vị thần, đã giúp Hoàng đế có được sự bất tử và hạnh phúc.
+ Nguyệt mục mục dĩ kim ba, nhật hoa diệu dĩ tuyên minh: Động tác của các vũ công giống như chim bay, khiến mặt trời và mặt trăng tỏa sáng rực rỡ.
Hương thơm ngọt ngào như có như không vương vấn khắp cơ thể, làn gió từ hư không thổi bay những hạt tuyết và cuốn lên vô số cánh hoa dày đặc màu đen. Những ảo ảnh thiên biến vạn hóa khó lường, giống như rồng bay phượng múa, che khuất ngọn núi tựa sương mù.
Tiếng tỳ bà tựa ngọc lan tỏa khắp nơi, Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ kịp nghe Chu Cảnh “Úi” một tiếng. Sau đó, tiếng tỳ bà bỗng trở nên gấp gáp như tiếng ngọc trai rơi xuống, từng âm sắc tựa như đang đập vào tim và phổi.
Nàng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp không thể giải thích được, đầu óc vô cùng choáng váng. Một mùi thơm ngọt ngào nồng nặc tràn vào miệng và mũi, làm nàng say khướt.
Không biết qua bao lâu, nàng chợt giật mình, như chợt tỉnh dậy từ một giấc mộng mà ngơ ngác nhìn xung quanh.
Vẫn là Dao Sơn, vẫn là thủy tạ kia, nhưng giờ đây yêu sương mờ mịt, tuyết trên trời xen lẫn những cánh hoa đen nhánh, không thể thấy rõ gì cả.
Gió tuyết rít gào, tiếng ca mê hoặc vẫn từ trong nước vọng ra: “Thần an tọa, tường cát thì, cộng dực dực, hợp sở tư*. . .”
*Câu này được trích trong bài thơ “Hoa Diệp Diệp” của tác giả Lưu Triệt, có nghĩa là “Thần bay đến đúng giờ lành và ngồi xuống, còn những người thờ phụng cảm nhận được sự bình an do thần mang đến.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng gọi một tiếng: “Tần Nguyên Hi?”
Không có người trả lời, Tần Hi và Chu Cảnh vốn đứng bên cạnh nàng để cùng thưởng thức ảo ảnh đều không thấy đâu nữa.
Edit xong chương này là đuối như trái chuối luôn á :))))