"Vị tiểu thư này là..."
Hàn Tước quay đầu lại nhìn Đường Vận, ngay cả Cận Uý Thành cũng hơi quay đầu lại tuy nhiên anh không có ý định giới thiệu cô, ngược lại Đường Vận nghe Hàn Tước đáp lời:
"Cô ấy là Đường Vận..."
"Nam Cung tiểu thư! Chúng ta đã từng nói chuyện với nhau." Đường Vận không muốn làm khó Hàn Tước giới thiệu về cô. Thực tế cũng không phải là tiểu thư nhà nào, cho nên không ngại ngần mà nói.
Nam Cung Nhu Tuyết "A..." lên một tiếng như đã kịp nhớ đến sau đó cô dịu dàng nở nụ cười: "Hóa ra là Thư ký Đường! Chào chị!"
Đường Vận mỉm cười chào lại Nam Cung tiểu thư, cô tiến lên hai bước hướng người đang ngồi ở vị trí chủ tọa cúi đầu chào, rất lễ độ lên tiếng: "Cận tiên sinh, chào ngài!"
… sau đó cô ngẩng mặt nhìn về người phụ nữ ngồi bên cạnh ông Cận, có chút thẫn thờ, nhưng cô vẫn lễ độ cúi đầu chào: "Cận phu nhân!"
Đường Vận lại xoay người hướng hai vị tiền bối Nam Cung gia gật đầu chào, cũng chẳng nói thêm lời dư thừa nào. Lúc này cô mới nghe ông Cận cất tiếng, giọng nói trầm lắng đặc biệt, còn vương chút tính nghiêm khắc đúng với con người ông như trước đó cô đã từng nghe qua, "Cô Đường mời cô ngồi! Hôm nay Cận gia thiết khách, cô cứ tự nhiên vậy."
"Dạ vâng." Đường Vận có hơi cúi đầu. Cô biết hết thảy đều đang nhìn về phía cô, "chiêm ngưỡng", đánh giá...
Cận phu nhân đứng lên đi về phía Đường Vận, thái độ hòa nhã nắm lấy khuỷu tay cô, làm cô đôi chút bỡ ngỡ không biết phản ứng thế nào. Sau đó đi theo bước chân của bà kéo tới một chỗ ngồi, bên tai vẫn nghe lời bà nói với cô: "Cô Đường, cô hãy cứ tự nhiên nhé! Lần đầu cậu hai nhà ta dẫn bạn về dùng cơm, thật quý quá... Tôi có nghe mọi người nhắc về Thư ký Đường thông minh, mẫn cán... A, không nghĩ lại còn trẻ như vậy, thoạt nhìn cứ như là sinh viên thôi đó."
Đó là một giọng nói thanh mảnh vô cùng thu hút, thật...không thua với thiếu nữ là mấy, vừa nghe liền có cảm tình. Từ chất giọng Đường Vận có thể đoán biết bà là người gốc Quảng Đông, chẳng qua là nói tiếng Phổ thông trôi chảy và thuần thục. Bất quá, Đường Vận còn nghe ra được ẩn ý mập mờ trong những lời khen đó của Cận phu nhân... Chỉ làm cô cảm thấy bản thân càng khó xử hơn. Cả nhà họ Nam Cung có mặt ở đây, quan trọng là còn có cả Nam Cung Nhu Tuyết, cái gì mà "lần đầu dẫn bạn về dùng cơm"? Loại thể diện như vậy cô kỳ thật không cần được "tuyên dương".
"Phu nhân quá lời! Tôi..."
Nói tới đây Đường Vận bỗng chốc lại nghe được lời của Hàn Tước cất lên, lúc này anh và Cận Uý Thành đã được một người thanh niên tầm tuổi cô đứng lên lịch sự nhường lại chỗ ngồi; anh ấy nói, phong thái rất ung dung nhàn nhã: "Phu nhân không biết rồi, Thư ký Đường người ta là sinh viên giao lưu ở Đại học Cambridge nước Anh, về nước từ sớm 21 tuổi đã tốt nghiệp hạng ưu ngành Tài Chính Đại học Thanh Hoa. Theo như người khác ở độ tuổi này quả thật vẫn còn là sinh viên."
Đường Vận bị những lời khen này làm cho không thở nổi...
"Cô Đường giỏi giang thế kia! Cha mẹ thế nào mà dạy dỗ ra đứa con gái tốt đến như vậy chứ. Thật làm cho người ta hâm mộ quá." Cận phu nhân vui vẻ khen rồi lại khen, sau đó đưa tay về phía người thanh niên vừa rồi đã nhường chỗ cho Cận Uý Thành mà giới thiệu: "Còn đó là cậu tư nhà tôi, Cận Chí Minh, vừa mới tốt nghiệp Học viện Kinh tế Quốc dân, còn chưa bắt đầu vào công việc nữa."
Đường Vận theo hướng tay của Cận phu nhân nhìn người thanh niên đó gật đầu chào; anh ta cũng gật đầu chào lại, tuy nhiên biểu tình không tính là niềm nở như Cận phu nhân, có lẽ do vô tình bị ai đó "hạ thấp" trước cô... Lúc này Cận Chí Minh đổi chỗ ngồi ở phía đối diện, gần với Nam Cung Nhu Tuyết, bàn khách tính ra chỉ còn mỗi chỗ đó là trống.
Lúc thu mắt về định tìm lời khách sáo gì đó nói với Cận phu nhân thì chạm phải ánh mắt của Cận Uý Thành, trong lòng Đường Vận thoáng run lên. Anh ta ngồi vị trí bên cạnh cô, vì khác chỗ ghế salon nên còn có một khoảng trống, tuy nhiên Đường Vận vẫn không hiểu sao chính mình nhận thấy ở anh và Hàn Tước ẩn có điều mập mờ. Không khí này càng lúc càng không thích hợp...
Quản gia sớm sắp xếp cho nên trà dành cho ba người rất nhanh được mang lên.
"Là Vũ Tiền Long Tĩnh hảo hạng, không biết có hợp khẩu vị không?" Cận phu nhân hòa ái nói.
Cận Uý Thành và Hàn Tước rất thong thả thưởng thức, Đường Vận vì nhiệt tình của Cận phu nhân cũng rất nhanh nâng tách nhấp một ngụm. Sau đó Đường Vận nghe được chính mình thất thố mà thốt lên: "Ưm... Đắng quá..."
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, Đường Vận ngượng ngùng, lúc này mới nhìn tách trà vẫn còn lan tỏa làn khói đẹp mắt... Ban đầu do cô nghĩ cũng không đắng tới nổi như vậy, là vì không kịp thích ứng. Hậu sau đó rất ngọt và thanh tao... Aiz, cái người không biết thưởng thức trà này! Mất mặt quá!
"Cô Đường không thích uống trà thế tôi bảo người đổi sang nước ép trái cây vậy." Cận phu nhân không nề hà lên tiếng, thái độ hiếu khách này không chê vào đâu được.
Chỉ là...
"Rượu Mao Đài có thể uống bằng chén lớn, trà đắng có như vậy đã không uống được rồi sao?"
Đó là giọng điệu mỉa mai quen thuộc của Cận Uý Thành. Nghe anh ta nói như thế còn không biết cô là khách do ai mang tới?!
"Cận phu nhân tôi uống được, không cần đổi đâu ạ. Tôi xưa nay chạy theo cuộc sống vội vã, kì thật không quen điềm đạm thưởng trà, cũng không am hiểu về trà... Thật phí cho trà ngon của phu nhân, nhưng được dịp mời, muốn tận tình thưởng thức cho biết." Đường Vận điềm tĩnh nói.
Cận phu nhân không giấu được ngạc nhiên, nghe những lời Đường Vận nói, trong lòng càng nảy ra nhiều suy ngẫm. Đường Vận là người đã quen nhìn sắc mặt người khác, chút suy tư của bà sao có thể không nhìn ra. Chỉ là... Cô không biết đối với cô, những suy tư đó là tốt hay là xấu?
Ngay lúc này Đường Vận mới bắt đầu tường tận quan sát và đánh giá về Cận phu nhân.
Ở Cận thị, đã có qua hai Cận phu nhân, trước và sau đều là những "truyền thuyết" sống động lòng người.
Cận phu nhân ngồi cạnh Đường Vận đây đương nhiên không phải là thân sinh của Cận Uý Thành, bà ấy còn quá trẻ so với hai chữ "phu nhân" đúng nghĩa.
Trên lầu bất ngờ có tiếng động, Đường Vận ngước mắt lên nhìn...
“Đó là cậu ba nhà tôi, Cận Trí Trung! Hai tiểu quỷ kia...” Cận phu nhân khẽ cười, còn chưa nói hết hai đứa trẻ xinh xắn như tiểu đồng chạy đến bổ nhào vào người bà quấn quýt.
Đường Vận mỉm cười, nhìn cảnh tượng hoan hỉ trước mắt. Đôi song sinh trai gái đáng yêu, bụ bẫm nói cười rôm rả. Ông Cận phía này giới thiệu đến mọi người. Ông bà Nam Cung không ngừng khen Cận gia có phúc.
Quản gia sắp xếp bàn tiệc xong thì mời cả nhà sang đó dùng bữa.
Đường Vận lúc ngồi vào ghế thì chạm phải ánh mắt theo dõi của Cận Trí Trung, có chút lấy làm lạ. Nhưng ngẫm nghĩ giống như đã gặp qua người này ở đâu rồi.
Cận Trí Trung dáng dấp cao lớn, rắn rỏi. Nước da ngăm đen, tóc cắt ngắn ngủn. Anh ta mặc chiếc áo T-shirt màu chàm và quần bò kiểu lính, hết phần phong độ. Ban nãy nghe ông Cận nói thì Cận Trí Trung này vừa tốt nghiệp đã nhập ngũ.
Cậu ta không có ý định lưu lại dùng bữa, cuối cùng dẫn hai bạn nhỏ ra ngoài khuôn viên chơi. Cận phu nhân dõi theo căn dặn người giúp việc chuẩn bị điểm tâm và nước trái cây, vui vẻ chia sẻ với mọi người: “Trí Trung vừa về nhà đã quấn quýt chơi với hai em nhỏ của nó, rất nuông chiều. Còn dạy bọn chúng đủ trò nghịch. Có anh ba thì quên mất anh tư Chí Minh nhà ta.”
Đường Vận len lén nhìn xem biểu cảm của Cận Úy Thành, vừa hay anh ta cũng quay sang nhìn cô. Cũng chẳng biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Hai người ngồi cạnh nhau, lúc này người làm đã rót rượu đến chỗ họ, món đầu tiên cũng được mang lên. Đường Vận không biết là món gì, nhưng giống yến sào.
“Vừa chuyển về mấy con cá hồi Nauy tươi ngon, mong là hợp khẩu vị của mọi người.” Cận phu nhân tiếp tục bày tỏ thiện ý.
Đường Vận thấy thái độ nhà Nam Cung cũng nhàn nhạt không phản hồi lại.
Bấy giờ ông bà Nam Cung và ông Cận bàn chuyện đầu tư, Hàn Tước và Cận Úy Thành cũng bị dẫn dắt kéo vào câu chuyện của mấy người bọn họ.
Đường Vận ăn qua yến sào, thật tình thấy hợp khẩu vị liền hướng Cận phu nhân nói lời khen. Cận phu nhân cao hứng còn căn dặn người làm lấy mứt khô hảo hạng đặt từ Pháp tặng cô mang về. Đường Vận hơi bất ngờ nhưng cuối cùng vẫn không dám từ chối ý tốt của bà.
Sau khi món thứ hai và thứ ba mang lên, Cận Úy Thành và Hàn Tước ăn rất nhiệt tình.
Cận Chí Minh và Nam Cung Nhu Tuyết bàn chuyện thời trang với nhau, nhưng ánh mắt của Nam Cung tiểu thư cứ lắm lúc lại chuyển sang phía của Cận Úy Thành, có phần say ngắm.
“Vậy thì Chí Minh đến Cảnh Duyệt làm việc cho anh hai đi. Học hỏi từng chút một.”
Đó là chủ ý của ông Cận. Mọi người nhất thời im lặng.