"Có đồng minh thì đã hết khẩn trương rồi?"
"Tôi... Không phải Cận tổng muốn như vậy hay sao?"
Cận Uý Thành lẫm liệt cau mày.
"Miệng lưỡi thật tốt!" Cận Uý Thành chuyển tầm nhìn về phía ngôi biệt phủ kiểu dáng Tây Âu phía trước, không biết là suy nghĩ điều gì, mất hơn 10 giây thì anh mới xoay mặt lại, rất nghiêm túc nhìn vào đôi mắt hạnh trong sáng xinh đẹp của Đường Vận mà cất lời tiếp, giọng đặc biệt trầm ấm: "Cô là khách do tôi mời đến, không cần e sợ thu liễm trước bất kì ai, mọi điều cứ tuỳ ý."
Đường Vận chợt ngước mắt lên nhìn thẳng về Cận Uý Thành, hai người một cao một thấp nhìn đối phương như vậy chất chứa suy tư, trong khung cảnh như tranh vẽ cùng ngôi biệt phủ cổ tích phủ trong hoàng hôn trở nên mĩ lệ động lòng người.
"Đường Vận! Em biết chứ, ngôi biệt phủ tuyệt mĩ phía trước là do cô tôi đã lên ý tưởng thiết kế, được đặt tên là sunshine." Hàn Tước hơi mông lung nhìn về khung cảnh trước mặt, khi nói câu này giọng đặc biệt trầm lắng.
Thì ra ngôi biệt phủ này còn có tên gọi? Sunshine! Còn cô của Hàn Tước vậy chẳng phải là mẹ của...
"Phu nhân thật tài hoa!'' Đường Vận khẽ nói.
Ba người sau đó đều rơi vào trầm lặng.
Đường Vận biết Phu nhân đã mất từ rất lâu.
Khi Đường Vận bước lên bậc thềm cuối cùng ngoài hành lang cửa lớn lót đá cẩm thạch màu đồng sáng bóng, cô chần chừ nhìn Cận Uý Thành đi qua cánh cửa chạm khắc bằng gỗ, không muốn bước tiếp.
"Đường Vận! Đừng lo lắng, tôi sẽ chiếu cố em…” Đó là lời nói trầm ấm dễ nghe của Hàn Tước.
Những ngọn đèn tường trải dọc lối vào đại sảnh phòng khách phong dáng cổ điển, ánh sáng màu vàng ấm áp và dịu nhẹ. Đường Vận chậm rãi bước đi vẫn duy trì giữ khoảng cách với hai người đàn ông cao to phía trước.
Phòng khách rộng lớn có cầu thang hình bạt cung đi lên hoa văn điêu khắc mang phong cách Hoàng gia, bên dưới lót thảm lông lạc đà cao cấp trải rộng, mỗi bước đi không phát ra tiếng động nào. Trần nhà mái vòm cao ngất có ngọn đèn chùm pha lê rũ xuống, ánh sáng dịu nhẹ yên ả hơn cả hoàng hôn ngoài kia. Mọi vật dụng nơi đây vì thứ ánh sáng đẹp đẽ đó càng trở nên long lanh.
Bốn người đi về phía trung tâm phòng thiết khách, Cận Uý Thành và Hàn Tước dẫn đầu, quản gia và Đường Vận cách hai người họ ba bước chân; ở đó đặt một bộ salon cỡ lớn được làm bằng gỗ lim quý hiếm cất công điêu khắc hoa văn tỉ mỉ, bên trên lót đệm bằng vải bông và gấm Tô Châu kết hợp, hết thảy vô cùng quý giá và sang trọng. Phía sau tường lớn treo một bức họa về thiên đường cực phẩm, rất hòa quyện với màu sắc trong căn phòng và ánh sáng ấm áp của ngọn đèn chùm trên cao.
Đường Vận không có dạ thưởng thức quang cảnh chung quanh cô, hiện tại cái cô nhìn thấy được lúc này là bóng lưng cao lớn của Cận Uý Thành. Lưng của anh sừng sững như vách núi tường thành, che khuất hết mọi chói lóa mà cô có thể nhìn thấy được.
"Cha! Để ngài phải đợi. Nam Cung tiên sinh! Nam Cung phu nhân! Chào hai vị!". Đó là giọng nói trầm ấm mang lẫn xa cách của Cận Uý Thành.
"Dượng! Ngài vẫn khỏe?"
"Ta tốt, đã lâu rồi cậu không sang chơi? Nào, khách quý hôm nay, anh chị của Nam Cung gia và con gái của họ."
"Nam Cung tiên sinh! Nam Cung phu nhân! Hạnh ngộ!", Hàn Tước tiến lên vài bước hướng người đàn ông trung niên dáng dấp sang trọng lịch thiệp bắt tay với ông ấy.
Người vừa bắt tay với Hàn Tước không ai khác chính là Nam Cung Viễn "lão kim hoàn" tiếng tăm lừng lẫy ở đất Thượng Hải, ngồi cạnh ông là Nam Cung phu nhân, còn có... Nam Cung Nhu Tuyết.
Nam Cung Nhu Tuyết! Nếu là quan tâm Tạp chí Thời trang, truyền thông giải trí,... không ai là không biết đến một Fashionista Nam Cung Nhu Tuyết. Đường Vận cũng là lần đầu gặp cô ấy ở bên ngoài, mặc dù trước đó đã có mấy lần nói chuyện qua điện thoại với cô. Ấn tượng về Nam Cung Nhu Tuyết cũng khá sâu sắc.
Nói đến những cô gái say mê Cận Uý Thành chỉ tính riêng ở Thượng Hải, có lẽ đã xếp được một hàng dài, tuy nhiên người có bản lĩnh biết được số điện thoại của Cận Uý Thành và đủ can đảm để gọi tới tìm anh, kỳ thật không nhiều. Ngoài Doãn thị Doãn Cách Nhi thì Nam Cung Nhu Tuyết cũng được xếp vào hàng hiếm hoi đó.
Nam Cung Nhu Tuyết khác biệt rất lớn so với nữ cường Doãn thị, mặc dù là thiên kim tiểu thư và là một minh tinh đang rất tỏa sáng, nhưng Nam Cung tiểu thư mỗi lần gọi điện thoại đến tìm gặp Cận Úy Thành luôn dễ "đối phó" hơn những cô gái khác rất nhiều. Mức độ "say mê" Đại Boss cũng rất thục nữ, làm người ta dễ tiếp nhận... Tuy nhiên điều để lại ấn tượng cho Đường Vận ngược lại chính là thái độ của Cận Uý Thành, anh ta đã không từ chối Nam Cung Nhu Tuyết!
Động thái rõ ràng nhất đó là trong một lần Đường Vận báo cáo lịch trình cụ thể trong ngày, Cận Uý Thành đã từ chối hết những cuộc hẹn xã giao chỉ để tham dự party sinh nhật của Nam Cung Nhu Tuyết, loại party mà xưa nay chưa thấy anh tham dự qua. Anh còn căn dặn Đường Vận đích thân gọi báo cho Nam Cung gia rằng anh sẽ đến dự bữa tiệc đúng giờ để chúc mừng cho Nam Cung tiểu thư.
Nam Cung Nhu Tuyết vì điều này rất là hào hứng và vui vẻ, cô đã gọi đến tìm Cận Uý Thành. Số mà cô ấy gọi nằm trong chiếc thoại Đường Vận vẫn luôn giữ thay Cận Úy Thành để nghe máy, cho nên khi ấy hai người đã nói chuyện với nhau.
Cụ thể lần đó Nam Cung Nhu Tuyết gọi điện thoại đến là muốn hỏi thăm Cận Úy Thành thích ăn những gì, và đặc biệt có dị ứng với thứ gì hay không, cô ấy còn bày tỏ rất xem trọng lần tham dự này của anh.
"A... Thư ký Đường có thể giúp tôi cho chút ý kiến? Bình thường cùng anh Cận đi dự tiệc thấy qua anh ấy chuộng món Tây hay món Trung, thích loại hương vị như thế nào?". Giọng nói dịu ngọt của Nam Cung Nhu Tuyết từ đầu dây bên kia truyền lại.
Đường Vận thật tình ngẫm nghĩ. Đại Boss cực kỳ kén chọn, thường thì sẽ ăn trước ở chỗ quen rồi mới đến nơi dự tiệc sau. Đến đó đương nhiên không ăn gì, xã giao và bàn việc chính, ngay cả rượu uống cũng thật ít, mà chẳng ai lại dám đi ép anh uống nhiều cả. Đường Vận cân nhắc, sau đó hòa nhã trả lời với Nam Cung Nhu Tuyết:
"Tôi chỉ biết chút ít, dường như Cận tổng hợp khẩu vị với món Tây hơn, ví dụ như cá hồi Na Uy, beefsteak Thụy Sĩ, tuy nhiên có vài lần vẫn chọn đến nhà hàng Quảng Đông dùng bữa. Xin lỗi, tôi chỉ biết có thế."
...tuy nhiên Nam Cung Nhu Tuyết vì vậy mà tỏ ra cảm kích đối với cô.
Trên thương trường rất quen thuộc với những chuyện hôn nhân gán ghép thương mại. Đường Vận rất rõ, mối quan hệ của Cận Uý Thành và Nam Cung Nhu Tuyết là từng bước tiến triển để có kết cục như vậy. Cô chỉ lấy làm lạ rằng, người đàn ông cao cao tại thượng, chí hướng ngất trời như Cận Uý Thành cư nhiên lại giống như những hào môn thế gia khác, chịu sự gò ép hôn sự theo ý muốn của bên gia trưởng.
Cũng có thể vì đó là Nam Cung Nhu Tuyết...
Bất quá, cuộc hôi tụ đáng trân trọng như thế này, sao Đường Vận cô lại phải ở đây? Cô cảm thấy chính mình thật trở nên vô nghĩa.
"... Còn đây chắc là Nam Cung tiểu thư rồi! Hạnh ngộ!". Hàn Tước tiếp tục chào hỏi.
Nam Cung Nhu Tuyết đứng lên hướng Hàn Tước bắt tay theo lễ. Giọng nói đặc biệt dịu dàng bật thốt: "Hàn thiếu! Chào anh."
Nam Cung Nhu Tuyết sau đó chuyển đổi tầm nhìn về hướng khác, và người lọt vào tầm ngắm của cô ấy đầu tiên không ai khác chính là Đường Vận.
"Vị tiểu thư này là..."