“Thịt cừu này bỏ thêm ít nước sốt sẽ vừa miệng.” Cận Úy Thành san thịt cừu qua đĩa nhỏ cho Đường Vận, rất ân cần rưới thêm nước sốt.
Đường Vận được ưu ái có chút ngượng ngùng, cô cầm nĩa bạc nếm thử ít thịt cừu, sắc mặt đầy thưởng thức nhìn về phía Đại Boss: “Ngon thật đó.”
Cận Úy Thành nhàn nhạt cười: “Lộ quản gia! Khui thêm chai rượu Pháp năm 84 đi. Rượu trắng đấy.”
“Em được uống rượu đó không?” Cận Chí Minh đặt câu hỏi.
Hàn Tước nghe thấy thế liền bật cười: "Cứ uống thoải mái. Cận gia cũng thật khắt khe."
Ông Cận nhướng mày không nói gì. Nhà Nam Cung ngạc nhiên còn nói thêm lời trêu đùa. Con trai lớn thế mà còn cấm đoán chuyện uống rượu.
Rượu rất nhanh được mang ra rót vào từng ly một trước mặt mỗi người. Cận Chí Minh hào hứng nhất, sau khi nâng ly với mọi người liền nhấp một ngụm lớn, vẻ mặt rất thưởng thức.
Đường Vận ngồi đối diện không khỏi nhịn cười. Cận Úy Thành không nể mặt liền thẳng thừng châm chọc:
"Bộ dạng này là có lén lút ra ngoài uống rượu rồi ha."
Cận phu nhân liếc xéo cậu con trai. Nhưng cũng chẳng ý trách mắng. Chỉ thấy cậu nhà vẫn còn khờ dại và tâm tính trẻ con quá.
"Anh à, sang Cảnh Duyệt công việc cụ thể của em là ở đâu? Em muốn ngày mai bắt đầu." Chí Minh tỏ ra bình thản, khéo đổi chủ đề.
"Cậu học tài chính quốc tế vậy thì qua Công ty đầu tư KM ứng tuyển vào Học viện quản lý phân tích tài chính đi. Hàn Tước sẽ chiếu cố cậu. Còn có một hạng mục xây dựng quan trọng khi cậu làm quen mọi việc sẽ giao phó cậu đánh giá dự án."
Chí Minh nghe Cận Úy Thành nói thì vô cùng cao hứng, muốn thử thách ngay. Ngược lại Cận phu nhân trong lòng có hơi bất an, cuối cùng không nhịn được vẫn lên tiếng phân trần:
“Chí Minh vừa tốt nghiệp, ít trải sự đời, kinh nghiệm càng ít ỏi. Chưa gì đã gánh vác nhiều việc, có phải hơi thách thức nó không...”
Cận Úy Thành tập trung cắt phần thịt bò trên đĩa, chưa có ý hồi đáp.
Hàn Tước thoải mái nâng ly uống rượu, khóe môi ẩn hiện ý cười. Anh nói: “Muốn nên đại sự phải làm nhiều hơn người khác gấp 10 lần, nhỡ có vấp ngã cũng sớm thấu đáo mọi việc.”
“Huống hồ sinh viên mới tốt nghiệp mà được làm nhiều loại dự án, thu nhập cao ngất chẳng phải rất ngầu.” Đường Vận nói như thể xuýt xoa ái mộ, bộ dạng đó... thật làm người đối diện không nhịn được cười.
Cận phu nhân vốn là đang căng mặt, nhìn cô hoạt bát dễ thương nói chuyện lưu loát thì không nhịn được che miệng cười khẽ.
Cận Úy Thành mang đĩa thịt bò đã cắt sẵn đem tới trước mặt cô, nhưng không nói lời mời ngược lại trút phần rượu trong ly đổ ngược vào ly thủy tinh của cô, làm như rất bình thường mà nói:
“Tối tới còn có party, cô lãnh giúp tôi phần này.”
Đường Vận mím môi, trong lòng hậm hực. Cô định cầm ly rượu lên cố uống thì thấy đĩa thịt bò Wellington đã cắt sẵn để ở trước mặt. Bò Wellington sao? Đây là món ăn quý tộc nước Anh mà hầu hết những bữa tiệc sang trọng không thể thiếu. Cả đời cô chỉ ăn duy nhất một lần khi còn du học ở Anh, hương vị thật sự không thể nào tuyệt hơn.
Đường Vận hứng khởi, giận dỗi gì cũng tan biến, cô cầm nĩa bạc ăn liền cuộn lớn.
Còn không hay biết loạt động tác này của hai người rơi vào trong mắt người khác có bao nhiêu phần ái muội.
… và cô sớm đã bị tên họ Cận này thu thập!
Chiếc Rolls-Royce dừng lại trước con hẻm nhỏ nơi căn phố cũ chật hẹp. Đường Vận xoay người qua chào Cận Úy Thành một cách qua loa rồi phiền chán đẩy cửa bước xuống xe. Cô đi rất vội, mỗi bước chân sải thật dài.
Một lúc sau đó khi nghe có tiếng bước chân phía sau Đường Vận mới ngoảnh đầu lại; người đàn ông đang đi tới cũng vừa hay kịp bước chân sóng đôi cùng cô.
"Cận tổng? Anh... A phải rồi, anh không đi dự tiệc sao ạ? Đường xá ở đây tôi quen thuộc lắm, không cần tiễn tôi đâu." Đường Vận buồn bực, chẳng cần anh khách sáo như thế, cô hôm nay đã nhọc lòng không ít rồi.
"Giờ còn khá sớm. Không vội... Tôi muốn biết nhà em."
Đường Vận mặc kệ, chẳng thèm đôi co. Cứ tiếp tục bước đi. Một vài người đạp xe chạy ngang không khỏi bị thu hút bởi dáng người cao lớn phong độ của Cận Úy Thành. Tiếng giày chạm đất tạo âm thanh nhịp nhàng. Ánh sáng của một Coffee House lung linh và ấm áp chiếu rọi hết một phần con hẻm vắng.
Bấy giờ lại nghe Cận Úy Thành lên tiếng:
"Em đang dỗi sao?"
"Đâu dám. Tôi hơi mệt thôi."
"Sao không gọi báo stylist chuẩn bị lễ phục cho tôi. Tầm một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ đến Salon."
Đường Vận hơi chau mày, nhưng cô vẫn nhìn thẳng phía trước và bước đi, từ đầu chí cuối không hề liếc mắt dòm tới người đàn ông đi bên cạnh.
"A, tôi lỡ quên mất, Cận tổng đến họ sẽ chuẩn bị tốt thôi ạ." Cô qua loa trả lời. Thật ra cô không quên, chỉ là chẳng muốn cứ chuyên tâm và nhiệt tình vào việc riêng của Đại Boss, để anh ta mặc nhiên sai bảo ngay lúc con người ngang ngạnh chống đối tìm ẩn trong cô bắt đầu nổi cơn.
“Bữa cơm chiều hôm nay tôi biết em không được thoải mái. Chỉ là, tôi cả ngày buồn phiền cảm thấy có em bên cạnh như thế thật dễ chịu.”
Cả hai vô thức dừng lại bước chân, quay người cùng nhìn đối phương. Riêng Đường Vận biểu cảm có chút ngẩn ngơ. Đại Boss nói ra những lời đó là đang giải thích với cô hay sao? Nhưng... cả buổi chiều hôm nay cô rơi vào tình huống khó xử, chống cự và phối hợp với mỗi người trong từng phút giây trôi qua. Đến cuối cùng vẫn bị ánh mắt dè bỉu khinh thường của nhà Nam Cung, bà Nam Cung còn không tiếc lời mỉa mai ngầm đến cô.
Và rõ ràng, là anh ta, Cận Úy Thành – ép cô phải đi cho bằng được cùng về nhà lớn dùng cơm.
Anh ta sao có thể dễ chịu khi ở bên cạnh cô chứ? Lời nói cứ như hai người đang mập mờ yêu đương nhau vậy.
Đường Vận bĩu môi tỏ thái độ, cô không giữ khách khí nữa mà thẳng thừng hất mặt về đằng trước nhanh nhảu bước đi. Hoàn toàn không đoái hoài nể mặt sếp lớn.
Thế mà phía sau vẫn không ngoại lệ vang lên tiếng giày chạm đất của Cận Úy Thành, Đường Vận còn nghe được anh ta cố giải thích. Làm cô thấy chính mình cứ như đang nhõng nhẽo.
“Tôi đã rất để ý đến tâm tình của em rồi...” Cận Úy Thành không nói được thành lời, dường như là vì cảm thấy hơi ngượng.
Không phải sao? Khi nghe Hàn Tước cho rằng anh mạo muội đưa cô về nhà dùng cơm trong hoàn cảnh có nhà Nam Cung đến làm khách là thiếu tôn trọng cô, anh ít nhiều đã cảm thấy áy náy. Anh cắt thức ăn cho cô, dịu dàng đối xử... anh chưa hề như thế với ai bao giờ.
Con gái giận dỗi anh cũng thấy qua nhiều rồi chỉ là chưa có ai giận dỗi với anh cả.
Cận Úy Thành hơi lúng túng. May mà Đường Vận không có quay mặt lại nhìn.
“Hàn Tước đích thực mới là lá chắn... Có mặt cậu ấy tôi mới có thể né tránh những câu hỏi khó từ phía nhà Nam Cung. Liên quan đến chuyện cộng tác... Hàn Tước và Nam Cung còn có gút mắc.”
Đường Vận hít vào một hơi sâu để tâm tình thật sự ổn định. Gió man mát thổi tới làm tung tóc rối, cô khẽ khàng vuốt lại. Đến trước cổng rào một căn hộ nhỏ cũ kĩ hai tầng cả hai dừng hẳn bước chân. Đường Vận có hơi cúi mặt, ngẫm nghĩ lựa lời để nói.
“A, tôi...”
“Em sống một mình sao?” Cận Úy Thành nhìn căn hộ nhỏ không có mở đèn, xác định không có ai bên trong thì tò mò hỏi.
“Vâng. Cha mẹ vừa mua căn nhà này cho tôi tiện đi làm ở Cảnh Duyệt. Tôi mới làm việc, còn chưa dành dụm được nhiều.” Đường Vận mím môi ngước mắt lên nhìn về phía Cận Úy Thành.
Anh nhướng mày quan sát căn nhà một lượt rồi quay lại nhìn vào mắt cô, mắt hạnh long lanh, có chút ngời sáng trong khoảng tối đèn đường vàng đục. Anh bất chợt bị hút sâu vào sự long lanh trong suốt đó.
“Nhà em thuộc dạng khá giả chứ nhỉ? Ở Thượng Hải mua được căn hộ thế này cũng không phải dễ.”
Đường Vận ho nhẹ, cha mẹ cô thu nhập trung bình, chỉ là cống hiến cho quốc gia nên được chính phủ nuôi hết cả nhà trọn đời, không phải lo nghĩ đến cơm áo gạo tiền... Nhưng bù lại, cô theo con đường kinh tế khó tránh khỏi phải thận trọng muôn bề, không thể mặc sức kinh doanh khuếch trương quảng đại, hay là phô trương thân thế quá.
“Cận tổng thấy đó môi trường sống ở đây khá tốt... Nếu anh không bận đã sớm mời anh đến Coffee House uống một cốc cà phê và ăn bánh phô mai rồi.”
Đường Vận gượng gạo cười cười tay lần tìm chìa khóa và mở cửa rào, ý tứ đuổi khách.
“Cà phê thì để khi khác đi. Tôi tò mò chỗ sống của em hơn. Không mời tôi vào nhà uống nước hay sao?”
Đường Vận khựng lại mất vài giây, cuối cùng cũng dùng được sức kéo mở cánh cửa, có chút mất tập trung. Cận Úy Thành cũng biết thế nào là mặt dày hay sao? Anh ta thật biết cách làm cho cô ngỡ ngàng đấy chứ. Nhưng mà...
“Cận tổng à, anh còn phải dự tiệc quan trọng, không dám làm mất thì giờ của anh. Nhà tôi đơn sơ, thật ngại...”
“Không sao.”