"Vũ Hân, có một số chuyện không phải anh không muốn nói với em, nhưng vì chưa đến thời điểm, mà anh cũng không muốn nói dối em, cho nên, đợi đến lúc nên nói thì anh hiển nhiên sẽ nói với em, bây giờ em có hỏi thì anh cũng không nói cho em biết được, vì anh đã hứa với người khác rồi." Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân thật lâu rồi nói.
"Được rồi, em sẽ không ép anh, em sẽ đợi anh nói cho em biết, nhưng em không muốn anh nói dối hay giấu diếm em.” Lý Vũ Hân gật đầu rồi nói.
"Bác sĩ yêu cầu anh phải nghỉ ngơi. Anh hãy ngủ một lát đi, trước đó em đã gọi điện cho Trần Tuấn Lương và cả Vương Lực nói với họ chuyện anh đã tỉnh, em đoán lát nữa thôi là họ sẽ đến. Cho nên, anh hãy tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Đám anh em này của anh quan tâm đến anh nhiều lắm, trong khoảng thời gian này bọn họ dường như ngày nào cũng đến bệnh viện, đặc biệt là Trần Tuấn Lương, em luôn canh ở bệnh viện rồi cả Diệp Sương nữa đều được anh ta quan tâm chăm sóc, bận tối mặt tối mũi. Còn anh thì đối với bạn bè không chút vụ lợi, làm bạn của anh là một chuyện rất hạnh phúc, cho nên anh cũng có rất nhiều anh em khăng khăng một mực nguyện ý đi theo, tuy nhiên, đối với người phụ nữ của anh mà nói thì đây cũng là một chuyện rất đau khổ.” Lý Vũ Hân vừa thở dài vừa giúp Diệp Lăng Thiên thu dọn chăn.
Diệp Lăng Thiên hiểu ý Lý Vũ Hân nhưng chỉ cười cười chứ không nói gì.
"Được rồi, hãy đi ngủ đi, anh đừng nghĩ đến chuyện khác nữa, có em ở đây rồi, mọi chuyện sẽ được xử lý ổn thỏa, bây giờ anh chỉ cần bồi dưỡng sức khỏe cho tốt là được, nhé, anh nghỉ ngơi đi.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên rồi dịu dàng nói.
"Được." Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần như một đứa bé ngoan. Anh thật sự rất mệt mỏi, đối với anh bây giờ mà nói, dù chỉ nói vài câu cũng là chuyện rất lãng phí sức lực, anh cũng biết, mình thật sự cần nghỉ ngơi rất nhiều.
Vì suy nhược cơ thể, Diệp Lăng Thiên vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi. Lý Vũ Hân ngồi ở bên cạnh ngây ngốc nhìn Diệp Lăng Thiên. Kỳ thật, những ngày qua cô đã hiểu rõ một sự thật, người đàn ông trước mắt đối với cô quá quan trọng, nếu không có anh, cô không biết phải sống như thế nào, cô chưa từng nghĩ đối với Lý Vũ Hân cô mà nói, một người đàn ông lại quan trọng như vậy.
Trong lúc Lý Vũ Hân đang ngây ngốc nhìn Diệp Lăng Thiên thì Trần Tuấn Lương cùng Chu Ngọc Lâm đẩy cửa tiến vào, Lý Vũ Hân nhìn thấy hai người thở dài một tiếng.
"Chị dâu, anh tôi sao rồi?" Trần Tuấn Lương lo lắng hỏi, sau đó nhìn Diệp Lăng Thiên vẫn đang bất động ngủ trên giường. ngôn tình ngược
"Vừa mới ngủ say, anh ấy bây giờ vẫn còn rất yếu, bác sĩ bảo anh ấy phải nghỉ ngơi nhiều, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi." Lý Vũ Hân nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Trần Tuấn Lương cùng Chu Ngọc Lâm cũng đi theo ra ngoài, vừa bước ra nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài liền an tâm, bên ngoài đã có hơn 20 nhân viên bảo vệ, một số mặc vest và một số mặc đồng phục bảo vệ, tất cả đều đứng ngoài cửa.
"Các anh là?" Lý Vũ Hân hơi bất ngờ, kinh ngạc hỏi.
"Chị dâu, họ đều là nhân viên, quản lý cơ sở của công ty và cũng là những người anh em của anh ấy. Tất cả mọi người đều rất quan tâm đến tình trạng của anh ấy, nghe nói anh ấy đã tỉnh nên đều muốn đến đây thăm, nhưng tôi chỉ để mười mấy người đến, số còn lại thì vẫn tiếp tục làm việc." Trần Tuấn Lương giới thiệu.
Trong khi Lý Vũ Hân vẫn còn đang rất cảm động thì Vương Lực cũng chạy tới.
"Tổng giám đốc Lý, anh Diệp đâu? Có phải đã khỏe rồi không? Có phải không?" Vương Lực đang lo lắng hỏi thì thấy Lý Yến cùng vợ chồng Lý Đông Sinh cũng đến, lập tức, cả lối đi nhỏ đều chật kín người.
"Rất cảm ơn mọi người đã đến thăm Diệp Lăng Thiên, anh ấy đã tỉnh lại, bác sĩ đã kiểm tra và đã qua cơn nguy kịch rồi, về sau chỉ cần anh ấy chú ý giữ gìn sức khỏe là có thể hồi phục hoàn toàn. Có điều hiện tại anh ấy đã ngủ rồi, cơ thể của ảnh vẫn còn rất yếu, bác sĩ đã dặn anh ấy phải nghỉ ngơi nhiều, cho nên thật ngại quá, mọi người đừng vào quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi. Đợi một thời gian nữa, anh ấy khỏe hơn một chút mọi người lại đến thăm, được không. Nơi này là bệnh viện, chúng ta chen chúc ở đây đông như vậy có thể ảnh hưởng đến hoạt động khám chữa bệnh của bệnh viện, tất cả mọi người hãy trở về đi, tôi nhất định sẽ nói lại với anh ấy về tấm chân tình này của mọi người, tôi xin thay mặt anh ấy cảm ơn tất cả." Lý Vũ Hân nói với nhân viên của công ty vệ sĩ.
"Chị dâu đã nói vậy thì mọi người hãy về đi, tâm ý cũng đã nhận rồi, mọi người cứ để đồ ở đây rồi quay về làm việc đi." Trần Tuấn Lương nói.
Lý Vũ Hân lúc này mới nhìn thấy mọi người đều cầm đồ trên tay, một số là sữa, một số là trái cây, một số thì cầm lẵng hoa.
"Mọi người làm gì vậy? Không cần, không cần đâu, tất cả hãy cầm về đi.” Lý Vũ Hân lại cảm động lần nữa.
"Tổng giám đốc Lý, đây đều là chút lòng thành của tất cả mọi người. Tổng giám đốc Diệp rất tốt với các anh em chúng tôi, nếu không có anh ấy, chúng tôi sẽ không có cuộc sống như hôm nay, hơn nữa tổng giám đốc Diệp luôn thật lòng xem chúng tôi là anh em. Mấy thứ này cũng không đắt, chúng tôi đều biết, tổng giám đốc Diệp cũng sẽ không để ý đến chút đồ lặt vặt này nhưng đây đều là chúng tâm ý của chúng tôi. Chúng tôi thật lòng mong tổng giám đốc Diệp có thể sớm ngày bình phục." Một người trong số họ nói với Lý Vũ Hân, sau đó tất cả mọi người đặt đồ ở cạnh cửa, lập tức chỗ đó vun lên thành đống, sau đó nhóm người liền rời đi.
Nhìn thấy đống quà trước cửa, Lý Vũ Hân tràn đầy cảm xúc, nói thật, cô cũng đã làm lãnh đạo công ty nhiều năm rồi, nhưng khi cô có chuyện gì, chưa từng có nhân viên và cấp dưới nào đối với cô như vậy, cho nên nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô thật sự rất xao động.
"Anh ấy đối tốt với người khác, người khác đương nhiên sẽ nhớ đến sự tốt đẹp của ảnh. Những người này đều là quân nhân đã từng tham gia quân ngũ, đều là những người đàn ông lấy nghĩa làm đầu, tốt." Lý Đông Sinh không khỏi cảm thán.
"Mọi người hãy giúp mang mấy thứ này vào phòng bệnh đi, nhớ là nhẹ tay nhẹ chân một chút, đừng đánh thức anh ấy." Lý Vũ Hân gật gật đầu, xem như đồng ý với Lý Đông Sinh, sau đó bảo mấy người Trần Tuấn Lương mang đồ để ngoài cửa vào trong.
"Anh ấy bây giờ thế nào rồi? Bác sĩ cụ thể đã nói gì?" Lý Đông Sinh hỏi Lý Vũ Hân.
"Bác sĩ nói anh ấy không có gì nghiêm trọng, tuy nhiên có thể phải nằm viện lâu dài để từ từ điều trị, từ từ phục hồi, hơn nữa lần này thân thể anh ấy bị thương nghiêm trọng, cho dù có chữa khỏi hoàn toàn thì cũng sẽ biểu hiện ra di chứng khi về già. Cái chính là sau này phải chăm sóc sức khỏe kỹ càng, không được để bị thương nữa." Lý Vũ Hân chậm rãi nói với Lý Đông Sinh.
Lý Đông Sinh gật đầu, bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lý Vũ Hân nói: "Cô gái, nói ra thì đều là lỗi của tôi, nhưng thời gian này người chịu khổ là cô rồi."
"Thư ký Lý, khi đó là tôi quá kích động nên đã nói những lời khó nghe với chú, mong chú đừng để ý. Anh ấy và Lý Yến là… Bạn tốt, hơn nữa anh ấy vẫn rất luôn tôn trọng chú, xem chú là bậc cha chú, bất kể là chú hay Lý Yến thì cũng đã từng giúp đỡ chăm sóc anh ấy rất nhiều, cho nên, giữa chúng ta không cần phải nói gì nữa. Hiện tại anh ấy đã không sao nữa rồi, đây là chuyện may mắn nhất." Lý Vũ Hân thản nhiên nói, cô có thành kiến với cả nhà Lý Đông Sinh, thành kiến ấy sẽ mãi còn đó, vĩnh viễn không thể tiêu tan, nhưng cô cũng là một người phụ nữ lý trí.