Diệp Lăng Thiên không trả lời Hứa Hiểu Tinh mà thật lâu sau mới gật đầu nói: "Được."
"Sau khi xuất viện, tôi sẽ cầu hôn cô ấy." Sau đó Diệp Lăng Thiên lại nghiêm túc nói.
"Ở đời, cơ hội không tới lần thứ hai đâu, hai người hãy trân trọng nhau, đừng vì sự cố chấp của bản thân mà bỏ lỡ nhau rồi sẽ hối hận cả đời đấy." Hứa Hiểu Tinh cười nói, như thể cô đã thật sự bình tĩnh trở lại.
"Uhm, tôi hiểu rồi, Hiểu Tinh, tôi biết mình nên làm gì, kỳ thật sau khi trải qua khoảng thời gian ấy và nhìn lại hai người, tôi cũng hiểu ra rất nhiều điều. Tôi cứ nghĩ mình đã trải qua rất nhiều sinh tử trong đời, và đã coi thường sống chết từ lâu, trên đời này hẳn là đã không còn gì đáng để tôi lưu luyến nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Đúng lúc này, Lý Vũ Hân cùng Diệp Sương đi đến, Lý Yến cũng theo sau.
"Bác sĩ nói như thế nào?" Lý Yến đi vào trực tiếp hỏi Lý Vũ Hân.
"Bác sĩ nói chỉ cần tỉnh lại sẽ không sao, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương trên cơ thể còn rất nặng, vẫn phải nằm viện một thời gian nữa. Trong khoảng thời gian này không được cử động và phải ăn thức ăn lỏng. Còn lại cũng không có gì, cứ để anh ấy nghỉ ngơi thêm." Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên bằng ánh mắt phức tạp và nói.
"Không sao à? Không sao là tốt rồi, tốt rồi." Lý Yến lẩm bẩm trong miệng, mắt vẫn còn sưng đỏ.
"Tôi phải đi thay thuốc rồi, mọi người tán gẫu đi." Lý Yến lại nói rồi nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó rời đi. Lý Yến thừa biết Lý Vũ Hân mới là bạn gái của Diệp Lăng Thiên, còn cô thực chất chỉ là người ngoài cuộc, mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải tranh giành với Lý Vũ Hân, lúc này có lẽ nên dành không gian lại cho Lý Vũ Hân đích, cô ở lại không thích hợp, tuy rằng trong lòng rất chua xót nhưng cô vẫn tiêu sái rời đi.
Hứa Hiểu Tinh nhìn nhìn Lý Vũ Hân đã im lặng hồi lâu rồi đứng dậy nói với Diệp Sương: "Diệp Sương, đi thôi, hai chúng ta trở về, nấu cho anh trai cô ít soup mang đến đây, cô phụ tôi nhé.”
"Được đó." Diệp Sương tươi cười đáp rồi nói với Diệp Lăng Thiên: "Anh, anh nói chuyện với chị dâu nhé, em đi nấu soup cho anh." Sau đó cùng Hứa Hiểu Tinh rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ còn lại Diệp Lăng Thiên cùng Lý Vũ Hân trong phòng bệnh, hai người đều biết mọi người rời đi là để tạo cơ hội cho hai người được ở riêng với nhau.
Lý Vũ Hân đứng trước giường bệnh, không nhúc nhích, nhìn Diệp Lăng Thiên, cứ đứng nhìn như vậy mãi rồi đột nhiên nước mắt lưng tròng, trào ra, sau đó cô liền bước tới ôm lấy Diệp Lăng Thiên, vùi đầu vào cơ thể Diệp Lăng Thiên òa khóc.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy với em, tại sao anh lại hành hạ em như vậy, Diệp Lăng Thiên, anh vì cái gì chứ?" Lý Vũ Hân vừa khóc vừa lẩm bẩm, và liên tục đấm vào người Diệp Lăng Thiên.
"Ôi... ôi" Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên hét lên.
"Sao vậy? sao vậy? Xin lỗi, xin lỗi, em đánh trúng anh rồi sao, em… Em… đi gọi bác sĩ.” Lý Vũ Hân nghe Diệp Lăng Thiên rên rỉ lập tức ngồi dậy, hoảng sợ nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó đứng dậy định gọi bác sĩ.
Nhưng vừa đứng lên cô đã bị Diệp Lăng Thiên kéo tay lại.
"Không đau, lừa em đó." Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân phản pháo lại sự nghịch ngợm của Diệp Lăng Thiên bằng một cái nhìn khinh thường, sau đó ngồi lên ghế và vẫn nắm tay của Diệp Lăng Thiên.
"Thực xin lỗi, Vũ Hân, là anh quá ích kỷ, anh không nên đối xử với em như vậy. Về sau anh sẽ không như vậy nữa."
"Kỳ thật em biết những gì anh làm là đúng, anh sẵn sàng chết vì bạn bè, nếu nói về đạo nghĩa thì anh làm như vậy là đúng. Nhưng em là phụ nữ, phụ nữ có ai không ích kỷ, là phụ nữ em không chấp nhận được cách làm của anh, mạng của anh đâu phải chỉ của một mình anh, anh đi rồi em biết làm sao? Mấy ngày này, khó khăn lắm em mới kiên trì được, lý do em có thể kiên trì được đến giờ này là vì anh vẫn còn chút xíu cơ hội để tỉnh lại, nhưng nếu anh không tỉnh lại thì em sẽ sụp đổ mất thôi. Anh biết không? Anh có biết rằng mấy ngày qua em đã khổ sở thế nào không? Còn có Diệp Sương nữa, con bé ngày nào cũng khóc, riết rồi giống như cả người được làm từ nước mắt vậy, chắc anh biết rằng anh là tất cả đối với con bé, nếu anh xảy ra chuyện thì chẳng khác nào bầu trời sụp đổ. Diệp Lăng Thiên, anh rất không có trách nhiệm, anh có biết không hả?"
“Anh biết, từ nay về sau anh sẽ không như vậy nữa.”"
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Chỉ cần anh tỉnh lại là được. Những chuyện khác về sau chúng ta hãy nói tiếp." Lý Vũ Hân lau nước mắt và nói.
"Công ty thế nào?"
"Trong công ty mọi việc đều ổn cả, hiện tại cả hai công ty đều do em quản, không có gì đâu, anh cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện của công ty có em rồi, anh đừng lo." Lý Vũ Hân không nói gì với Diệp Lăng Thiên.
"Được." Diệp Lăng Thiên gật đầu, ngây ngô cười nói.
"Có một chuyện anh phải nói rõ cho em." Lý Vũ Hân nói xong lấy ra bức thư Diệp Lăng Thiên đưa cho cô, hỏi: "Công ty vệ sĩ mà anh nói trong thư là của em, sở dĩ anh mở công ty vệ sĩ này là vì em, ngoài ra bản công chứng được đặt trong ngăn kéo của anh cùng với luật sư đã nói rằng sau khi anh chết quyền sở hữu công ty sẽ thuộc về em là sao? Anh phải giải thích rõ ràng chuyện này với em. Em đã nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu, có phải anh đã sớm biết có một ngày anh sẽ phải đi, cho nên anh đã chuẩn bị trước mọi chuyện rồi không? Tại sao công ty vệ sĩ lại là của em?"
Diệp Lăng Thiên chỉ có thể gượng cười nhìn Lý Vũ Hân, chỉ có thể là cười khổ, vốn tưởng rằng mình sắp chết nên để lại một bức thư tuyệt mệnh để nói rõ mọi chuyện, nhưng không ngờ rằng mình vẫn ổn, điều này khiến Diệp Lăng Thiên rất xấu hổ.
"Công ty này là do ba em để lại cho em." Diệp Lăng Thiên chỉ có thể ăn ngay nói thật.
"Ba em?" Lý Vũ Hân trố mắt nhìn.
"Uhm, đúng vậy, bố của em đã nói với em khi ông ấy nằm viện rằng ông ấy đã chuyển vào tài khoản của anh 150 tỷ, đây là số tiền mà ông ấy để lại cho em. Đây cũng chính là 150 tỷ không rõ ràng mà anh đã sử dụng để thành lập công ty. Ba em để lại số tiền này cho em nhưng không cho anh nói với em, mà để anh bảo quản thay cho em, anh đã dùng 150 tỷ để mở công ty vệ sĩ, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi. Cho nên, công ty vệ sĩ là của em chứ không liên quan gì đến anh hết, vì vậy nên đưa cho em quản lý." Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ rồi giải thích.
"Diệp Lăng Thiên, anh không phải là người nói dối, và em cũng không ngốc. Ba em muốn để lại tiền cho em thì tại sao không trực tiếp đưa cho em mà laị đưa cho anh? Hơn nữa, với tính cách của anh nếu ba em thật sự đưa tiền cho anh giữ thì anh sẽ động vào số tiền này sao? Anh hãy khai thật đi, em nghĩ em có quyền được biết chân tướng." Lý Vũ Hân bướng bỉnh hỏi.