Lúc Diệp Lăng Thiên tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, trong phòng đã bật đèn, chỉ có Lý Vũ Hân là vẫn ở bên cạnh giường.
"Tỉnh rồi à." Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên tỉnh lại liền hỏi.
"Uhm, bây giờ là mấy giờ rồi? Anh đã ngủ bao lâu?"
"Tám giờ hơn rồi, anh đói bụng chưa? Có canh đây, để em hâm nóng cho anh." Lý Vũ Hân vừa nói vừa mang theo hộp giữ nhiệt đi ra ngoài, chẳng bao lâu liền quay lại.
Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên chật vật đứng dậy, Lý Vũ Hân bảo Diệp Lăng Thiên đừng nhúc nhích, cô tự mình xốc giường lên, ngồi ở mép giường đút canh cho Diệp Lăng Thiên.
"Có nóng không?"
"Không nóng, rất ngon."
"Hôm nay có rất nhiều người đến thăm anh, Trần Tuấn Lương, Vương Lực cùng Chu Ngọc Lâm đều đến đây, ngoài ra còn có mười mấy nhân viên của công ty vệ sĩ nữa, lúc ấy anh đang ngủ, nên em không đánh thức, cũng không để họ vào. Mấy thứ đồ bên kia đều là họ mua đó, rất có lòng." Lý Vũ Hân vừa đút vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn rồi nói: "Bọn họ thật là có lòng."
"Nói thật, em rất cảm động, Điều này cũng kiểm chứng những gì em nói trước đây, anh có một sức hút rất mãnh liệt, sẽ luôn có một số người cứ khăng khăng đi theo anh.”
Diệp Lăng Thiên lắc lắc đầu, nói: "Kỳ thật không phải, giữa người với người có qua có lại, anh không xem họ là nhân viên mà xem họ là anh em của mình. Diệp Sương và Hiểu Tinh đâu?”
"Em kêu họ về rồi, hai người họ đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành, ngày mai họ còn phải đi học nữa nên em đã bảo họ về trước, bệnh viện cũng không cho nhiều người ngủ lại, buổi tối em ở lại, ngày mai Hiểu Tinh học xong tiết một tiết hai vào buổi sáng thì sẽ sang đây thay em để em đến công ty làm việc.” Lý Vũ Hân vừa đút vừa chậm rãi nói.
"Thực ra không có vấn đề gì đâu, đây là phòng chăm sóc đặc biệt, có y tá chuyên trách chăm sóc, kỳ thật mọi người không cần lo cho anh đâu, hiện tại ngoài việc nằm ỳ ra đấy thì anh cũng chẳng cử động được, mọi người cần làm gì thì cứ làm đi, trong khoảng thời gian này đã khiến mọi người mệt mỏi rồi." Diệp Lăng Thiên thở dài nói.
"Y tá là y tá, cho dù ở khu chăm sóc đặc biệt, y tá cũng không thể chăm sóc tốt hơn người nhà, như vầy cũng tiện mà, chẳng mệt gì cả, Để ba người thay phiên nhau chăm sóc, em và Hiểu Tinh với Diệp Sương, mọi người siết chặt thời gian một chút là được rồi."
"Bác sĩ có nói lần này anh nằm viện bao lâu thì có thể xuất viện không?"
"Ngắn thì ba tháng, lâu thì nửa năm, chủ yếu phụ thuộc vào sự hồi phục của bản thân.”
"Vậy thì hơi lâu." Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười.
"Anh nhặt được cái mạng này về cũng là nhờ ơn ông trời đó, Diệp Lăng Thiên, em cảnh cáo anh lần cuối, em hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng xảy ra những chuyện như vậy, thân thể của không chịu nổi sức ép như vậy nữa đâu." Lý Vũ Hân nghiêm túc nói.
"Vâng, tuân lệnh." Diệp Lăng Thiên cười cười nói.
"Sau một thời gian, sức khỏe của anh tốt hơn thì em còn phải đi Việt Châu một chuyến, không tự mình đến đó khảo sát một chút, em lo lắm, đi cũng không lâu đâu, chỉ bốn năm ngày là đủ rồi."
"Được rồi, anh không sao đâu, có điều em đừng hành xác quá, tiền thì lúc nào kiếm mà chả được.
Ngay khi họ đang nói chuyện, có người gõ cửa, sau đó Lý Yến đi vào.
Lý Yến tiến vào nhìn thấy Lý Vũ Hân đang cho Diệp Lăng Thiên ăn thì rất ngại nên không nói gì.
Lý Vũ Hân thấy Lý Yến, ánh mắt cũng bối rối, trực tiếp đứng dậy, đặt hộp cơm cách nhiệt sang một bên rồi bước ra ngoài, vừa đi vừa nói với Lý Yến: "Cô đút anh ấy ăn đi, tôi ra ngoài một chút."
Hành động của Lý Vũ Hân làm cho Lý Yến rất kinh ngạc, cũng làm cho Diệp Lăng Thiên kinh ngạc không kém, Diệp Lăng Thiên cũng không hiểu Lý Vũ Hân làm vậy là ý gì.
Nhưng Lý Vũ Hân không định nói nữa, cô đi ra ngoài nhân tiện đóng cửa lại.
Lý Yến ngẩn người đứng ở nơi đó, nhưng rồi cô cũng bước tới, ngồi vào vị trí của Lý Vũ Hân lúc nãy cầm hộp giữ nhiệt lên đút canh cho Diệp Lăng Thiên.
"Người có chỗ nào không thoải mái không?"
"Mọi thứ đều ổn, đừng lo lắng, còn cô, đã hoàn toàn bình phục chưa?"
"Uhm, ngày mai tôi xuất viện."
"Tốt rồi, Lâm Xung đã chết, sau này cứ làm những việc nên làm, đừng lo lắng về chuyện đó nữa.”
"Tôi sắp được gọi về Đội Cảnh sát Hình sự và tiếp tục công tác ở đó."
"Cái gì? Cô điên rồi, đây là quyết định của ba cô sao?"
"Không, đó là quyết định của chính tôi, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, bây giờ Lâm Xung đã chết, tôi cho rằng đến lúc. Ngồi ở văn phòng thật sự không thích hợp với tôi, mà tôi ngồi cũng không yên, trời sinh tôi đã thích đi bắt phạm nhân, đi tìm manh mối, đây là niềm vui của đời tôi, tôi thích điều này, giống như bố tôi thích tham gia quân ngũ vậy, tôi đã truy bắt phạm nhân suốt mười năm này, bây giờ đột nhiên bảo tôi ngừng, tôi làm không được. Lúc trước tôi đáp ứng là vi Lâm Xung, tôi sợ mẹ tôi lo lắng, bây giờ Lâm Xung đã chết, không còn ai uy hiếp tôi được nữa, tôi tin, trên đời này, người như Lâm Xung chỉ có một, dám giết cảnh sát lại còn có thế lực lớn như vậy, tôi nghĩ là không còn người thứ hai đâu.”
"Mẹ cô có đồng ý không?"
"Bà ấy sẽ đông ý, tôi sẽ từ từ nói với bà ấy để xin sự đồng ý của bà ấy. Ai cũng có cuộc sống riêng và con đường riêng của mình, tôi có quyền lựa chọn con đường sống cho riêng mình, tôi biết bà ấy muốn tốt cho tôi nhưng bà ấy cũng phải nghĩ cho tôi, chỉ vì sợ chết mà không được làm công việc yêu thích của mình thì sống còn có ý nghĩa gì? Tôi hiện tại chưa tới ba mươi, lẽ nào cả đời này phải sống cuộc sống đếm thời gian trôi khi đi làm hàng ngày sao? Như vậy còn không bằng tôi chết đi cho rồi. Hơn nữa, sau khi trải qua sự việc này, tôi càng quyết tâm tiếp tục con đường cảnh sát hình sự, tôi muốn bắt hết những phần tử tội phạm, không cho họ làm xằng làm bậy nữa. Tôi sẽ đi cầu xin mẹ tôi, từ từ nói cho bà ấy hiểu, cho đến ngày bà ấy đồng ý với tôi.” Lý Yến kiên định nói.
Nhìn thấy Lý Yến kiên quyết như vậy, Diệp Lăng Thiên cũng không nói được gì nữa, dù sao, anh cũng chỉ là người ngoài, suy nghĩ của Lý Yến và suy nghĩ của mẹ Lý Yến kỳ thật đều không sai, trong chuyện này không có vấn đề ai đúng ai sai mà là vấn đề lập trường. Hơn nữa Diệp Lăng Thiên cũng tin vào câu nói đó của Lý Yến, không thể xuất hiện một Lâm Xung thứ hai, nhưng vẫn có nguy hiểm. Về phần lựa chọn như thế nào, đó là việc riêng của Lý Yến.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó bảo Lý Yến bỏ thìa xuống, anh đã ăn no rồi.
"Cô có nói với cô ấy chuyện gì không?” Diệp Lăng Thiên đột nhiên hỏi Lý Yến.
Lý Yến biết người mà Diệp Lăng Thiên ám chỉ chính là Lý Vũ Hân.
Lý Yến gật đầu, nói: "Uhm, tôi đã nói với cô ấy, tôi thích anh, tôi yêu anh.”