Bác sĩ tới thay băng rồi lại rời đi nhanh chóng, thư phòng
chỉ còn lại ba người bọn họ. Nói là thư phòng nhưng phải rộng cả trăm mét với đủ
loại công cụ tối tân được trang bị. Vu Quân ngồi trên bành thả lỏng cơ thể. Bạch
Uyển Khanh và Ngô Kính trầm ngâm im lặng, ly rượu trên tay hai người bọn họ
không hề vơi đi.
Lời bác sỹ vừa nói khiến họ chấn động. Chất độc mà Vu Quân bị
nhiễm là một loại cổ độc, có nguồn gốc từ phương đông, loại độc này ngấm từ từ
vào cơ thể nhưng một khi không được phát hiện kịp thời sẽ chết rất đau đớn. Người
cứu Vu Quân không biết có biết về loại chất độc này không nhưng chắc chắn có am
hiểu về độc dược và đã sơ cứu cho anh rất tốt, chính vì thế anh mới giữ được mạng
sống. Tuy nhiên một phần chất độc đã ngấm sâu vào trong cơ thể anh, tuy không
nguy hiểm tới tính mạng nhưng thỉnh thoảng gặp kích thích nó sẽ phát tác khiến
cơ thể vô cùng khó chịu, sức mạnh suy yếu.
“Nói vậy, cô gái kia đúng là ân nhân cứu mạng của cậu. Không
có cô ta chắc cậu đã bỏ mạng rồi.” Uyển Khanh từ từ lên tiếng, phá vỡ bầu không
khí yên lặng, ngột ngạt.
***
Ba người bọn họ là bạn cũng được hơn hai mươi năm, nếu nói
là thân chắc phải thân hơn cả ruột thịt. Uyển Khanh còn nhớ, lần đầu tiên họ gặp
nhau là khi cả ba vào tiểu học. Trong ngôi trường giành cho tầng lớp quý tộc,
Vu Quân và Ngô Kính hơn cô một tuổi, Uyển Khanh dù ít tuổi nhưng đã có trí
thông minh hơn người vì thế cô được đặc cách đi học sớm. Khi mới gặp Vu Quân và
Ngô Kính đã thân nhau ngay, họ thường cùng nhau bày đủ mọi trò quỷ trong lớp.
Uyển Khanh khi đó tuy thông minh nhưng cơ thể có phần yếu ớt, mong manh khiến
thầy cô vô cùng muốn bảo bọc, ngược lại với hai tên quỷ VU Quân và Ngô Kính
luôn khiến phụ huynh lo lắng.
Vào một ngày mùa xuân ấm áp, học sinh trở lại sau kỳ nghỉ Tết.
Vu Quân và Ngô Kính như cá gặp nước, hai cậu lúi húi sau bụi cây chuẩn bị một
trò nghịch kinh thiên động địa để troll thầy chủ nhiệm. Ai dè kế hoạch chưa kịp
thực hiện thì từ sau bụi cây Uyển Khanh lù lù bước ra khiến hai cậu hết hồn.
“Này cậu mà tiết lộ kế hoạch của bọn tôi thì đừng trách tụi
tôi đấy.” Ngô Kính làm mặt quỷ dọa Uyển Khanh, cậu luôn ghét con nhỏ mọt sách
này.
“Cái đó mà các cậu gọi là kế hoạch à?” Uyển Khanh không hề sợ
hãi trước lời đe dọa của hai tên học sinh cá biệt trong lớp. Ngược lại cô bé
còn nở nụ cười đầy chế nhạo.
“Cậu nói thế là có í gi?” Vu Quân tức tối nhìn con nhỏ kênh
kiệu trước mặt.
“Phải như này, như này này.” Uyển Khanh giật cây bút từ tay
Vu Quân gạch gạch trên tờ sơ đồ của bọn họ.
“woa! Đỉnh!” Vu Quân và Ngô Kính trố mắt nhìn vào tờ giấy,
chỉ với vài ý kiến nhỏ, mọi lỗ hổng trong trò nghịch của bọn họ được phơi bày rồi
lại được khắc phục một cách chặt chẽ.
“Sao cậu lại giúp bọn tôi?” Ngô Kính nghi ngờ nhìn con nhỏ mọt
sách đáng ghét, hằng ngày luôn tỏ ra ngoan ngoãn nhu mỳ. Con nhỏ này cũng luôn
là kẻ được đưa ra để so sánh và làm gương cho bọn họ.
“Các cậu chơi được sao tôi lại không chơi được?” Uyển Khanh
tỉnh bơ, vứt lại bút cho Vu Quân.
“Cậu sẽ không mách thầy chứ?” Vu Quân bắt lấy cây bút, hàm cậu
chỉ còn thiếu nước chưa rớt ra vì ngạc nhiên.
“Không liên quan tới tôi.” Uyển Khanh quay người bước đi,
mái tóc thắt bím lắc lư đầy kiêu hãnh. Khu vườn mùa xuân thật đẹp, chiếc váy
tím bồng bềnh của cô bé dập dờn theo nhịp chân như con bướm nhỏ bay lượn giữa
muôn hoa.
Đó cũng là ngày đánh dấu tình bạn kì lạ của ba người bọn họ.
Từ đó cho tới sau này ba người bọn họ tập hợp thành bộ ba hoàn hảo.
Khi bọn họ tám tuổi, gia đình Vu Quân bắt đầu cho Vu Quân
tham gia huấn luyện đặc biệt, và tất nhiên Ngô Kính cũng thuyết phục được ba mẹ
để tham gia. Về phần Uyển Khanh cô đã mất bảy ngày tuyệt thực để được tham gia
cùng hai người bạn của mình. Và tất nhiên cô không hề kém cạnh hai gã bạn thân.
Kĩ thuật chiến đấu của ba người bọn họ đã thuộc hàng siêu cấp
nếu so với những người chiến đấu chuyên nghiệp. Bên cạnh đó mỗi người lại phát
huy một thế mạnh riêng của mình. Vu Quân giỏi về cận chiến và sử dụng dao với
những chiêu thức nhanh, mạnh, độc. Ngô Kính lại thiên về sử dụng các loại ám
khí, bắn tỉa. Uyển Khanh lại giỏi công nghệ và sử dụng súng ngắn, cô có thể bắn
bằng cả hai tay bách phát bách trúng, khả năng lái xe của Uyển Khanh cũng thuộc
dạng thượng thừa. Ba người bọn họ nếu hợp lại với nhau trong chiến đấu thì e rằng
khó có kẻ thù nào có thể địch nổi.
***
“Cậu chưa giết cô ta đúng là không bình thường.” Ngô Kính,
nheo mắt. Trong giới hắc đạo gần như không có người biết rõ mặt VU Quân, từ khi
mười hai tuổi anh đã sống với thân phận người thừa kế tập AS ngoài ánh sáng.
Anh luôn giữ tách bạch giữa thân phận CEO tập đoàn AS và ông trùm thế giới ngầm
Lục lão đại.
“Cô ta chưa nhìn thấy mặt tôi. Vả lại là người cứu mạng tôi.”
Vu Quân giải đáp thắc mắc của Ngô Kính.
Trong đầu anh lại hiện lên nụ hôn vụng về và thân hình nhỏ
nhắn mềm mại của cô. Nhìn trang phục hở hang anh nghĩ cô không phải con nhà
lành. Nhưng phản ứng cơ thể cả nụ hôn khờ khạo của cô lại hoàn toàn ngược lại.
Anh cần tìm hiểu thêm về cô gái này.
“Các cậu đừng mở mồm ra là chém chém giết giết nữa. Muốn giết
ai thì lặng lẽ mà làm.” Uyển Khanh lấy lại vẻ đùa cợt thường ngày. Đôi mắt hồ li không bỏ sót một biểu cảm
nhỏ nhặt nào trên mặt Vu Quân.
“Cậu-có-gì-đó với cô ta.” Cô nhìn thẳng vào mắt Vu Quân nhả
từng chữ.
“Thôi bỏ qua chuyện này. Vào chuyện chính đi.” Bị Uyển Khanh
nhìn chằm chằm, Vu Quân lảng sang chuyện khác.
Vu Quân xòe tập tài liệu xuống bàn chỉ ra những người đáng
nghi ngờ và công việc mà mỗi người bọn họ sẽ phải đảm nhiệm. Ngô Kính phụ trách
điều tra động tĩnh từ phía các tổ chức nước ngoài trá hình ngoài sáng đang lăm le tiến vào. Uyển Khanh theo dõi
các dòng chảy chất cấm và nguyên tắc hoạt động của chúng. Vu Quân tìm ra kẻ
trong nước và một việc quan trọng nữa là tìm ra cách khống chế hoàn toàn độc
trong người anh.
“Tôi sẽ cho người tung tin Lục lão đại đang nguy kịch dụ kẻ
chủ mưu ra mặt.” Ngô Kính đặt ly rượu xuống bàn, mắt nhìn chồng tài liệu không
chớp.
“Nhân cơ hội này chúng ta hốt một mẻ lớn luôn.” Uyển Khanh uống
cạn ly rượu, ánh mắt sáng ngời. Cô luôn cảm thấy kích thích và hưng phấn mỗi lần
chuẩn bị cho những việc quan trọng.