Phòng khác rộng lớn, Vu Quân ngồi yên lặng trên chiếc ghế
sopha da màu cà phê được đặt làm thủ công. Đôi lông mày nhíu chặt nhìn vào tập
tài liệu trên tay. Ánh sáng tỏa ra từ chùm đèn pha lê lớn giữa phòng chiếu xuống
cơ thể người đàn ông ngồi dựa vào sô pha trên người anh mặc một chiếc áo thun mỏng
màu đen, và quần cùng màu dưới ánh sáng vàng tỏa ra khí chất như một vị quân
vương ẩn nhẫn vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm. Cốc trà trên bàn đã nguội.
“Thưa, luật sư Ngô và cô Bạch đã tới ạ. Mời cậu chủ uống thuốc”
Người quản gia đặt chiếc đĩa bạc đựng thuốc viên và ly nước ấm trong chiếc khay
bạc xuống, mang cốc trà nguội đi và thông báo.
“Đã biết. Ông chuẩn bị đồ uống mang lên sau đó cho mọi người
lui hết ra. Cần gì tôi sẽ gọi.” Vu Quân không rời mắt khỏi tập tài liệu. Quản
gia cũng quen với cung cách làm việc và giao tiếp của anh. Ông cũng biết mối
quan hệ thân thiên giữa ông chủ của mình và hai người khách Ngô Kính và Bạch Uyển
Khanh kia. Sau khi phân phó người hầu xong thì lặng lẽ rời đi.
“Hi! Cậu ổn hơn tôi tưởng đó. Cho tôi xem vết thương chút
nào?” Bạch Uyển Khanh xà vào bên cạnh Vu Quân cô nhìn anh một lượt, đôi mắt hồ
li như muốn lột sạch từng milimet trên người anh để kiểm tra. Miệng nói tay
làm, cô đưa tay kéo áo anh lên.
“Cậu có thôi đi không? Đừng quên cậu là con gái đấy.” Vu
Quân kéo áo xuống, đẩy Uyển Khanh ra.
“Con gái thì làm sao? Cậu có chỗ nào mà tôi chưa nhìn thấy.
Để yên tôi xem.” Bạch Uyển Khanh vẫn tiếp tục vạch áo Vu Quân.
Cuối cùng anh đành để yên cho cô tự tung tự tác, muốn chấm dứt
rắc rối thì tốt nhất nên để cô được thỏa mãn tò mò của mình. Cả Vu Quân và Ngô
Kính đều hiểu đạo lý này khi ở cùng Uyển Khanh.
Gấu áo được vạch lên, hông Vu Quân lộ ra một mảng băng gạc lớn.
Vết thương của anh không sâu, chỉ vào phần mềm nên về cơ bản nhìn sẽ không có
gì nguy hiểm. Xung quanh vẫn còn quầng thâm nhỏ khá nổi bật trên nền da láng mịn
màu lúa mạch.
Bạch Uyển Khanh nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, nhìn vào quầng
thâm mờ mờ. Tay cô vô thức muốn sờ vào kiểm tra. Đoán được hành động sắp diễn
ra của Bạch Uyển Khanh, Vu Quân kéo áo xuống, nói.
“Cậu nhìn đủ chưa? Tôi còn chưa nhìn thấy cậu lấy chồng thì
còn chưa chết được, yên tâm đi.”
“Tôi muốn sờ, cậu cho tôi sờ chút xem.” Uyển Khanh ngoan cố.
“Không. Tránh xa ra.” Vu Quân dứt khoát kéo vạt áo xuống.
“Còn cãi nhau được là còn khỏe.” Ngô Kính nhìn một màn chí
chóe của hai người bạn, thở ra một hơi.
Vu Quân bỏ tập tài liệu sang một bên, điều chỉnh lại tư thế
ngồi. Tuy vết thương không có vấn đề gì nhưng chất độc ngấm vào cơ thể vẫn chưa
được hóa giải hoàn toàn. Anh có chút mệt.
“Cơ thể thế nào rồi? chuyện hôm đó như thế nào” Ngô Kính trở
lại trạng thái nghiêm túc, anh quan sát thấy cử chỉ của Vu Quân có phần mệt mỏi
liền hỏi.
“Vết thương ổn rồi, nhưng chất độc thì chưa hết. Lưỡi dao
đâm tôi có độc, chất độc dần ra, cũng may sơ cứu kịp nên không nguy hiểm tới
tính mạng nhưng chắc phải mất một thời gian nữa độc tố mới hết.” Vu Quân thuật
lại sơ qua.
“Nghe nói có một cô em nóng bỏng cứu cậu. Cậu còn hôn người
ta nữa.” Uyển Khanh nheo mắt, nhìn Vu Quân. Cô biết người bạn này của cô vốn mắc
bệnh sạch sẽ thái quá, hắn không phải là giữ thân như ngọc nhưng những cô gái
lên giường với hắn tuyệt đối chưa bao giờ được phép hôn môi hắn. Chẳng qua là
những cô gái tự nguyện vì vẻ ngoài cuốn hút chết người của hắn hoặc lợi ích sẽ
nhận được mà sẵn sàng đánh đổi.
“Tình huống bất đắc dĩ.” Vu Quân trả lời. Anh đột nhiên nhớ
lại nụ hôn đêm đó. Khi anh đang nấp trong bóng tối, vết thương bắt đầu hành hạ,
kẻ thù đã đuổi tới nơi thì cô gái đó xuất hiện. Nhìn cách ăn mặc thì cũng chẳng
phải con nhà lành gì, nhưng cô ta là phao cứu sinh duy nhất trong lúc này, anh
không còn đủ sức để đánh lại hay chạy trốn đám người quá đông kia nữa.
Anh chỉ định giả bộ hôn cô ta nhưng không hiểu ma xui quỷ
khiến thế nào, khi môi anh chạm vào đôi môi mềm mại ấy. Sự kháng cự yếu ớt của
cô, sự run rẩy non nớt của cô, cả hương thơm tươi mát tỏa ra từ mái tóc cô khiến
anh không kìm chế được mà biến giả thành thật. Cái làm anh ngạc nhiên hơn là
anh lại không hề phản cảm ngược lại còn có chút hưởng thụ. Nụ hôn với lưỡi dao
kề sau lưng cô gái đó khiến anh không quên được.
Người quản gia mang đồ uống và hoa quả lên sau đó cung kính
rời đi. Lúc này, không khí nhí nhố hoàn toàn biến mất. Vu Quân đưa tập tài liệu
mình từng xem cho Ngô Kính và Uyển Khanh xem. Cả căn phòng rộng lớn chìm trong
yên lặng, chỉ còn tiếng lật giấy loạt xoạt thỉnh thoảng vang lên.
Vu Quân cầm cốc trà đưa lên miệng nhấp một ngụm, vị trà đắng
chát, nuốt xuống để lại vị ngọt trong cổ họng. Ánh mắt đen thẳm nhìn vào khoảng
không vô tận ẩn chứa những suy nghĩ không ai đoán được.
“Cậu nghi ngờ trong tổ chức có nội gián?” Ngô Kính đặt tài
liệu lên bàn. Đi thẳng vào trọng tâm.
“Đúng vậy, chỉ người trong tổ chức mới biết được lịch trình
của tôi. Tìm ra người này không khó, cái khó là kẻ nào đứng sau.” Vu Quân đáp.
“Cậu nghi ngờ có bàn tay của tổ chức nước ngoài?” Uyển Khanh
đưa mắt nhìn hai người bạn.
Họ đều hiểu, nếu chỉ một bang phái trong nước thì không có
bang phái nào dám động tới Vu Quân, mặc dù chúng có chướng mắt anh tới thế nào,
trừ khi có sự hậu thuẫn của thế lực bên ngoài.
“Đúng vậy, việc tôi kiềm chế không cho các vũ trường bán chất
cấm đã cướp mất nguồn thu kếch xù của bọn buôn ma túy. Vì thế việc chúng tìm
cách tiêu diệt tôi chỉ là vấn đề thời gian.” Vu Quân điềm tĩnh đáp.
Từ khi anh lên nắm quyền tại thế giới ngầm, anh đã có nguyên
tắc bất di bất dịch đó là không chất cấm, không buôn bán người. Chính điều này
đã khiến rất nhiều bang phái ở khu vực duyên hải này tức giận, nhưng vì lực lượng
của Vu Quân quá lớn nên bọn chúng không dám công khai chống lại anh. Chỉ dám
lén lút vụng trộm sau lưng. Nhưng điều đó cũng ảnh hưởng tới lợi ích của các đường
dây từ bên ngoài đang làm ăn với các bang phái này. Nên anh trở thành cái gai
trong mắt bọn chúng là chuyện đương nhiên.