Vũ Tiểu Kiều nhìn dáng vẻ mênh mông mù mịt của Tô Nhất Hàng một cái, cô không lên tiếng nữa.
Tô Nhất Hàng nở nụ cười, nhưng nụ cười lại dễ dàng biến mất trong đáy mắt anh ta, anh ta nghiêm túc nhìn Vũ Tiểu Kiều, giọng nói cũng trở nên vô cùng nghiêm khắc.
“Tại sao em lại đột nhiên đính hôn với Tịch Thần Hạn vậy?”
Sự thẳng thắn của Tô Nhất Hàng khiến Vũ Tiểu Kiều có chút không biết trả lời như thế nào, cô ê a một lúc mới khẽ nói.
“Có một số chuyện vẫn là khá phức tạp, nhất thời cũng không nói rõ được....ừm, đúng vậy, là có chút đột ngột, em cũng cảm thấy có chút giống như là một giấc mơ.”
“Là một giấc mơ đẹp hay là ác mộng vậy?” Tô Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào mắt của Vũ Tiểu Kiều, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đó của anh ta khiến Vũ Tiểu Kiều chỉ cảm thấy muốn chạy trốn.
“Cái gì mà giấc mơ đẹp hay là ác mộng vậy? Em nghe không hiểu.” Cô có chút tránh né.
“Nói thật đi!” Tô Nhất Hàng đứng lên, bóng người cao lớn của anh ta bao phủ lên người của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều ngớ người một cái, sau đó trở nên trầm lặng.
Cô từ từ cúi đầu xuống, tuy trước đây cô trải qua nhiều đau khổ và bi thương như vậy, nhưng bây giờ sống chung với Tịch Thần Hạn dưới một mái nhà thì cô cảm thấy rất ấm áp và ngọt ngào.
Khoé môi cô bất giác cong lên thành một đường cong xinh đẹp, cô khẽ trả lời.
“Là một giấc mơ đẹp.”
Cô khẳng định.
Nhất định là một giấc mơ đẹp.
Tô Nhất Hàng vẫn luôn yên lặng nhìn sự thay đổi của biểu cảm trên gương mặt cô, nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của cô thì anh ta khẽ than thở một hơi, “Đã chọn xong rồi đúng không? Là lựa chọn của em, hay là người khác lựa chọn giúp em vậy?”
Vũ Tiểu Kiều ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, ánh nắng chiếu vào đôi mắt trong veo như nước mùa thu của cô, sáng lấp lánh, toả một thứ ánh sáng màu bạc.
“Là lựa chọn của bản thân em, người đó của em chính là anh ấy.”
Tô Nhất Hàng giống như chịu một đả kích rất nặng, cơ thể cao lớn của anh ta đột nhiên lảo đảo, đau xót nhìn cô, trong đáy mắt anh ta xoẹt qua một tia tổn thương.
“Em.....đã yêu anh ta rồi sao?”
Vũ Tiểu Kiều có chút không muốn nhìn thấy Tô Nhất Hàng bị tổn thương, nhưng cô vẫn dùng sức gật đầu, lớn tiếng nói, “Đúng vậy, em đã yêu anh ấy rồi, Nhất Hàng.”
“Anh không vui mừng cho em sao? Cuối cùng em cũng tìm được người mà em yêu nhất trong cuộc đời này, hơn nữa người đó còn vừa hay là chồng tương lai của em.”
Ánh mắt của Tô Nhất Hàng trở nên u ám, trong đáy mắt anh ta xoẹt qua một tia đau thương, sau đó anh ta nở một nụ cười, “Anh đương nhiên vui mừng cho em rồi, anh vẫn luôn cầu nguyện cho em sớm ngày tìm được một nửa của đời mình.”
“Mỗi lần ở trên báo nhìn thấy anh ấy yêu chiều em như vậy thì anh cũng rất vui mừng.”
Anh ta vẫn giống như trước đây cưng chiều mà xoa đầu cô.
“Tiểu Kiều, em nhất định phải hạnh phúc.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến mái tóc dài của cô tung bay, cũng khiến cho hai hàng lông mi dày dậm của Tô Nhất Hàng run rẩy, ánh sáng chiếu lên người cô, ấm áp, nhưng lại lạnh lẽo.
Vũ Tiểu Kiều khẽ gật đầu, “Anh cũng phải hạnh phúc nhé, Nhất Hàng.”
Tô Nhất Hàng rời đi.
Một mình Vũ Tiểu Kiều ngồi ở trên ghế dài rất lâu, cho đến khi ánh chiều tà kéo dài bóng cô thì cô mới đứng dậy, cô lớn tiếng nói với ánh chiều tà.
“Tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”
Vũ Tiểu Kiều vui vẻ đi siêu thị, lại mua rất nhiều đồ nấu ăn, cô xách túi to túi nhỏ trở về Ngự Hải Long Loan, khi đi qua phòng bảo vệ thì nghe thấy có người khẽ nói.
“Dạo này cậu Cung làm sao vậy? Sao cứ luôn mắng người vậy?”
“Tôi cũng không làm gì sai, mà anh ấy mắng chửi tôi rất thậm tệ.”
“Bỏ đi, anh đừng kêu khổ nữa, lần trước không chỉ mắng tôi mà còn đạp cho tôi một cái, cái lưng của tôi đến bây giờ vẫn còn đau đây này.”
“Ôi chao, làm việc cho người ta thì phải nhìn sắc mặt của người ta, nếu lần sau nhìn thấy cậu Cung thì phải tránh xa một chút.”
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy tên của Cung Cảnh Hào thì không hiểu làm sao mà sống lưng của cô trở nên lạnh toát, cô nhanh chóng sải bước nhanh hơn.
Cô phảng phất ngửi thấy mùi vị của ác ma trong rừng sâu, chỉ sợ tên ác ma kia đang ở gần cô, còn đôi mắt của anh ta thì đang nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đi vào toà nhà, nhưng khi chưa đợi cô mở cửa nhà ra thì giọng nói bá đạo của Cung Cảnh Hào đã truyền đến.
“Vũ Tiểu Kiều!”
Hai tay của Vũ Tiểu Kiều trở nên run rẩy, cô không dám quay đầu lại, sống lưng của cô trở nên cương cứng, cô quay lưng lại với Cung Cảnh Hào.
Anh ta sải bước tiến lại, buồn bực khẽ hét lên một câu, “Nhìn thấy tôi mà chạy cái gì vậy?”
“Tôi không nhìn thấy anh!” Cô thực sự không nhìn thấy anh ta, chỉ là cảm nhận được sự tồn tại của anh ta.
Trong lồng ngực của Cung Cảnh Hào đang có một cơn nộ khí không đè nén được, sắc mặt anh ta cuốn theo một cơn gió bão khiến người ta sợ hãi.
Thời gian này, anh ta vô cùng cáu kỉnh, người bên cạnh anh ta ai nấy đều nơm nớp lo sợ, giống như rơi vào địa ngục.
“Không nhìn thấy tôi thì cô chạy cái gì chứ?” Anh ta buồn bực vung nắm đấm lên.
Vũ Tiểu Kiều không trả lời anh ta, khi cô đang định chạy thì bị anh ta túm lấy cổ tay, kéo cô đến chỗ giữa cầu thang ở cuối hành lang.
Những chiếc túi trên tay Vũ Tiểu Kiều bị rơi xuống đất, cô vùng vẫy nhưng không có chút tác dụng nào.
“Cung Cảnh Hào, anh....anh muốn làm gì vậy?” Buông ra!”
“Buông tôi ra!”
Trong đôi mắt của Cung Cảnh Hào tràn ngập sự u ám, anh ta túm chặt lấy cô, đi về phía trước.
Vũ Tiểu Kiều dùng sức hất tay anh ta ra, cô tức giận quát lên, “Rốt cuộc anh phát điên cái gì vậy?”
“Tôi phát điên sao?”
Cung Cảnh Hào đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô một cái, anh ta đi về phía cô, từng bước từng bước ép cô lùi về phía góc tường.
Vũ Tiểu Kiều bị ánh mắt của anh ta nhìn đến mức có chút cảm thấy sợ hãi, khắp người cô đều đang không ngừng run rẩy.
“A.....”
Cung Cảnh Hào cười lạnh một tiếng.
Một tay anh ta chống ở bên cạnh tai cô, anh ta tiếp tục ép lại gần cô hơn, giọng nói lạnh lùng nói với cô.
“Vũ Tiểu Kiều, đính hôn rồi, trở thành vợ chưa cưới của cậu tôi, ngay cả trường học cũng không thèm đến nữa.”
“Cô tưởng rằng cậu của tôi có thể lấy giúp cô bằng tốt nghiệp của Strickland sao?”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cắn môi, “Tôi sẽ tự mình lấy được bằng tốt nghiệm.”
Cung Cảnh Hào cười mỉa mai một tiếng, “Tôi còn tưởng rằng, cô trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tịch thì đối với cô mà nói bằng tốt nghiệp chỉ là một tờ giấy lộn.”
Vũ Tiểu Kiều quật cường nhìn anh ta, lạnh lùng nói, “Tôi đã là mợ của anh rồi, anh cảm thấy tư thế bây giờ của anh là tôn trọng tôi sao?”
Đồng tử đen kịt của Cung Cảnh Hào co lại từng chút một, sau đó phóng ra một ngọn lửa khiến người khác bị thương.
“Mợ sao?” Anh ta lẩm bẩm từ này, sắc mặt anh ta càng trở nên nghiêm lại, “Haha.....cô thật sự tưởng rằng, cậu tôi sẽ thật sự rung động với cô sao?”
“Cô thật sự tưởng rằng hai người ngày ngày ân ái thì chính là thật sự ân ái sao?”
“Cô là đồ phụ nữ ngu ngốc!”
“Bị người khác chơi đùa mà còn khăng khăng một mực như vậy.”
“Người phụ nữ ngu ngốc nhất trong thiên hạ chính là cô.” Cung Cảnh Hào tức giận chỉ vào Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều cảnh giác nhìn chằm chằm vào Cung Cảnh Hào.
Hôm nay Cung Cản Hào lại phát điên cái gì vậy? Anh ta cố ý đến gây chia rẽ quan hệ của cô và Tịch Thần Hạn sao?
Vậy thì kỳ lạ rồi, tưởng rằng vài ba câu như vậy thì có thể có tác dụng sao?
Nhưng nếu không phải là gây chia rẽ, vậy thì chỉ có một khả năng.
Vũ Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào trong mắt Cung Cảnh Hào, khi mỗi lần anh ta tức giận, thì khoé mắt đều đỏ rực lên, nắm đấm cũng được nắm chặt, đấu qua đấu lại với anh ta trong ba năm qua thì cô coi nhưng cũng hiểu anh ta một chút.
Tuy Cung Cảnh Hào bướng bỉnh không chịu phục tùng ai, lại là kẻ vừa ăn chơi vừa cố chấp, hành động cũng nghênh ngang hống hách, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân giả dối, sẽ không vu khống nói xấu người khác sau lưng.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy nặng nề, “Cung Cảnh Hào, có phải là anh biết chuyện gì không?”
Khoé mắt của Cung Cảnh Hào đột nhiên co lại, anh ta hơi hốt hoảng, sau đó lại như cười như không nói.
“Cô cảm thấy tôi biết chuyện gì chứ?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào trong mắt Cung Cảnh Hào, cô nói từng chữ từng chữ một, “Có phải ở trong lòng anh ấy đang cất giấu một người phụ nữ không? Một người phụ nữ.”