Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều lên xe, khi rời khỏi bệnh viện chưa được lâu, Tịch Thần Hạn liền chú ý đến Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn nhìn về phía bệnh viện, gương mặt tràn ngập sự mong chờ.
Tịch Thần Hạn từ từ dừng xe lại.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc hỏi anh, “Sao lại dừng xe vậy?”
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Tịch Thần Hạn lạnh lùng hỏi.
Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống, “Cũng không nghĩ gì cả, chỉ là rất cám ơn anh lúc nãy đã bảo vệ tôi ở trước mặt bà nội như vậy.”
“Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.” Cô cười hì hì với anh.
“Nói thật đi!” Vẻ mặt của Tịch Thần Hạn trở nên u ám, “Cô biết, tôi ghét nhất là giả dối.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng thu lại nụ cười nịnh hót trên mặt, khẽ hỏi, “Tôi muốn đi thăm anh trai, có được không?”
Đến bệnh viện mà lại đi như vậy, trong lòng cô rất khó chịu.
“Muốn đi thì cứ nói thẳng, còn nói dối.”
Điểm này, Tịch Thần Hạn thừa nhận là anh đã sơ suất rồi, cũng là sau khi rời đi mới nhớ ra, Vũ Tiểu Kiều nhất định là rất lo lắng cho anh trai của cô.
Anh nghiêng đầu sang nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô, cuối cùng cũng mềm lòng lại, “Được.”
Vũ Tiểu Kiều lập tức nở nụ cười, “Cám ơn!”
Tịch Thần Hạn ngớ người, như vậy cũng cần cám ơn anh sao? Người phụ nữ này coi anh ta là gì vậy? Là một chúa tể tàn khốc sao?
Anh cũng không hạn chế tự do của cô.
“Vậy tôi đi đây!” Vũ Tiểu Kiều đang định xuống xe thì giọng nói của Tịch Thần Hạn lại truyền đến sau lưng cô.
“Nhưng.....”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên quay đầu lại, “Nhưng cái gì?”
Tịch Thần Hạn nhìn dáng vẻ thất vọng của cô thì khẽ cong môi lên, “Buổi tối trở về nấu cơm.”
“.......”
Vũ Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt to của mình, “Anh ăn đủ sơn hào hải vị rồi nên muốn thay đổi khẩu vị sao?”
Cô oán thầm trong lòng một câu, khẩu vị của anh rất nặng sao? Sao anh lại lưu luyến tay nghề nấu ăn dở tệ của cô chứ?
“Không đồng ý sao?” Sắc mặt của Tịch Thần Hạn trở nên u ám.
“Tuân lệnh!“ Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cúi chào anh, cô nở một nụ cười ngọt ngào.
Tịch Thần Hạn nhìn thấy nụ cười của cô như vậy thì trong lòng anh đột nhiên trở nhiên ngọt ngào, sắc mặt của anh cũng dịu lại.
“Đi thôi.”
“Ừm, tôi đi trước đây, buổi tối gặp lại.” Cô nhảy xuống xe, trên lưng đeo ba lô, chạy về phía bệnh viện.
Tịch Thần Hạn thông qua cửa sổ xe nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, đuôi tóc của cô lắc lư ở sau gáy, khoé môi anh giương lên từng chút từng chút một.
Người phụ nữ này, thế mà lại có thể dễ dàng vui vẻ như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Anh khởi động xe đi đến nhà hàng, đó chính là nhà hàng mà trước đó anh đã bao sẵn, anh còn tưởng rằng có thể cùng Vũ Tiểu Kiều ăn bữa trưa.
Nhưng bây giờ, chỉ có thể là một mình anh rồi.
Anh vẫn gọi một suất ăn hai người, một phần đặt ở phía đối diện anh, đặt sẵn dao và dĩa, giống như Vũ Tiểu Kiều đang ở trước mặt anh vậy.
Anh tao nhã cầm dao và dĩa lên, anh ở nụ cười với phần bít tết ở phía đối diện, sau đó lại lắc đầu.
“Đồ phụ nữ không có lộc ăn! Đồ ở trong nhà ăn bệnh viện làm gì ngon như ở đây.”
Anh cắt một miếng bít tết, đang chuẩn bị bỏ vào miệng thì đột nhiên lại không có khẩu vị.
Rõ ràng là bây giờ rất đói, nhưng tại sao lại không thể nào nuốt nổi vậy?
Anh lại thử bỏ một miếng bít tết khác vào trong miệng, nhưng kết quả vẫn là không thể nào nốt nổi được.
“Sao lại cứ thấy thiếu chút gì đó vậy?” Anh suy nghĩ nghiêm túc một lúc, chắc là thiếu người ở phía đối diện.
Anh gọi điện cho Đông Thanh, bảo anh ta nhanh chóng đến đây.
Đông Thanh tưởng rằng xảy ra chuyện gì nên vội vội vàng vàng đến nhà hàng, gương mặt vội vàng hỏi, “Cậu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tịch Thần Hạn giảo miệng với vị trí ở trước mặt, “Ngồi xuống đi, tôi mời cậu ăn cơm.”
“Cái gì?” Đông Thanh ngớ người ra.
Từ khi nào cậu chủ nhà bọn họ lại tốt bụng như vậy mời anh ta ăn cơm vậy?
Tịch Thần Hạn mất kiên nhân liếc anh ta một cái, “Ngồi xuống!”
Đông Thanh nhanh chóng ngồi xuống, nhưng lại rất thận trọng, anh ta không ngừng xoa hai tay, “Chuyện đó, cậu chủ....như vậy không thích hợp đâu ạ.”
“Ăn!” Tịch Thần Hạn bá đạo ra lệnh.
Đông Thanh nhanh chóng cầm dao và dĩa ở trước mắt lên, tuân theo mệnh lệnh bắt đầu ăn.
“Tao nhã một chút! Đừng thô lỗ như vậy!” Tịch Thần Hạn bá đạo nói.
Đông Thanh nhanh chóng ăn chậm lại, cố gắng khiến bản thân mình trở nên tao nhã.
Tịch Thần Hạn vẫn không hài lòng, “Dịu dàng hơn một chút nữa!”
Dịu dàng sao?
Gương mặt của Đông Thanh trở nên đau khổ, lẽ nào cậu chủ nhà anh ta coi anh ta là phụ nữ sao?
Đông Thanh cố gắng dịu dàng nhất có thể, dưới ánh mắt giám sát của Tịch Thần Hạn, anh ta đã làm đến cực hạn, nhưng Tịch Thần Hạn vẫn không hài lòng lắc lắc đầu, không thèm nhìn anh ta nữa, chỉ coi anh ta là đồ trang trí mà thôi.
Tịch Thần Hạn cúi đầu ăn cơm, nhưng phát hiện vẫn không có một chút khẩu bị nào, gống như ăn nến vậy, không có một chút cảm giác ngon như lần trước từng ăn.
Anh uống một ngụm rượu vang rồi nhìn về phía bánh xe Ferris cao chọc trời ở bên ngoài cửa sổ.
Ở bên ngoài cửa sổ của nhà hàng này có thể nhìn thấy bánh xe Ferris vô cùng đẹp, bình thường có rất nhiều cặp tình nhân đến đây ăn cơm.
Nhưng hôm nay Tịch Thần Hạn bao cả nhà hàng, bên bây giờ ở trong nhà hàng này chỉ có anh và Đông Thanh.
Anh có chút chán nản, người đối diện không phải là Vũ Tiểu Kiều, ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng không có.
Anh cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho Vũ Tiểu Kiều, nhưng nhớ đến dáng vẻ vui vẻ chạy trở về bệnh viện của cô thì anh liền cố gắng kiềm chế sự kích động này lại.
Anh lắc lắc đầu, đặt điện thoại xuống.
Đông Thanh dè dặt nhìn sắc mặt của anh, sau đó khẽ nói, “Cậu chủ, trước đây anh đều là ăn cơm một mình, từ khi nào bắt đầu không quen ăn một mình vậy?”
Tịch Thần Hạn chau mày chặt hơn.
Đông Thanh nhanh chóng cúi đầu xuống, anh ta như ngồi trên đống than, sống lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh khiến cho áo sơ mi của anh ướt sũng.
Tuy anh ta đi theo Tịch Thần Hạn rất nhiều năm rồi, nhưng chưa từng ngồi cùng bàn ăn cơm với anh. Bữa cơm này nào có giống là đang ăn cao lương mỹ vị, quả thật chính là thuốc độc!
Đông Thành cuối cùng cũng trụ đến lúc Tịch Thần Hạn buông dao và dĩa xuống, anh ta thầm lau những giọt mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại nghe thấy Tịch Thần Hạn ở phía đối diện chê bai nói một câu.
“Thật là không có khẩu vị gì cả!”
“......”
Khuôn mặt của Đông Thanh như muốn khóc, anh ta ấm ức nhìn Tịch Thần Hạn, anh ta tốt đẹp cũng đã hy sinh bản thân liều mạng cùng anh ăn cơm, không thể sau khi dùng xong anh ta thì là cho thêm một nhát dao như vậy được.
Tịch Thần Hạn đứng dậy, sải bước rời đi.
........
Khi Vũ Tiểu Kiều từ bệnh viện đi ra thì đã là lúc chạng vạng tối rồi.
Cô chuẩn bị trở về chuẩn bị bữa tối cho Tịch Thần Hạn, cô đang vui mừng rạo rực nghĩ xem hôm nay nấu món gì thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện, chặn đường cô.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, “Nhất Hàng sao?”
Vũ Tiểu Kiều có chút kinh ngạc, cô và Tô Nhất Hàng đã lâu lắm rồi không gặp nhau, anh ta đột nhiên xuất hiện khiến cô cảm thấy bất ngờ, toàn thân cô cũng vì đó mà cảm thấy không tự nhiên.
Tô Nhất Hàng vẫn có dáng vẻ dịu dàng như ngọc, quần bò áo sơ mi trắng, giọng nói dịu dàng.
“Tiểu Kiều, em tiện nói chuyện không?”
Vũ Tiểu Kiều muốn nói không tiện, nhưng cô vẫn gật đầu.
Tô Nhất Hàng đi ở phía trước, Vũ Tiểu Kiều đi ở phía sau, hai người đi thẳng đến bãi cỏ ở sau bệnh viện, Tô Nhất Hàng ngồi xuống một cái ghế dài màu trắng.
Ánh sáng ấm áp chiếu xuống, dịu dàng giống như là một tấm lưới nhẹ mỏng như cánh ve rơi vào trong đáy mắt dịu dàng của Tô Nhất Hàng, sau đó phản chiếu ra ánh sáng khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Vũ Tiểu Kiều nheo mắt nhìn anh ta, xung quanh bao phủ một mùi thơm của cỏ, khiến tâm trạng của cô có chút rối loạn.
Tô Nhất Hàng nhìn chằm chằm vào bãi cỏ ở dưới đất, rất lâu sau anh ta mới lên tiếng.
“Gần đây em vẫn ổn chứ?”
“Ừm, vẫn ổn.” Cô gật đầu.
Tô Nhất Hàng lại không lên tiếng nữa.
Một lúc rất lâu sau, Vũ Tiểu Kiều khẽ hỏi, “Còn anh thì sao?”
“Anh à.....” Tô Nhất Hàng ngẩng đầu lên nở một nụ cười, gương mặt của anh ta hướng về phía ánh nắng, “Vẫn như cũ thôi, còn em, hình như sống khá tốt. Anh thường xuyên nhìn thấy em trên tivi và trên báo, tỉ lệ xuất hiện rất cao.”