Vũ Tiểu Kiều không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Cung Cảnh Hào, cô chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ bất cứ sự thay đổi biểu cảm nào trên gương mặt anh ta.
Một lúc lâu sau, Cung Cảnh Hào đột nhiên nở nụ cười, “Người phụ nữ nào vậy? Sao tôi biết được.”
Vũ Tiểu Kiều không nhìn thấy bất cứ manh mối nào trên gương mặt Cung Cảnh Hào, tuy cô thở phào một hơi, nhưng trong lòng cô vẫn có sự nghi hoặc không thể nào tan biến được.
“Tôi không hiểu, anh bảo anh ấy trêu đùa tôi, lý do là gì vậy?”
“Anh nói anh ấy vốn không thích tôi, lý do lại là gì vậy? Anh nói tôi ngu ngốc, tôi cũng thừa nhận tôi ngu ngốc, nhưng tôi không biết, bằng chứng mà anh nói những thứ này là gì?”
Cung Cảnh Hào nắm chặt nắm đấm, khớp ngón tay của anh ta trở nên trắng bệch, khắp người anh ta đột nhiên toả ra một sự lạnh lẽo.
“Cô ngược lại rất biết cách vận dụng thân phận, vừa mới trở thành vợ chưa cưới của cậu tôi có mấy ngày mà đã dám nói chuyện với tôi như vậy.”
“Không muốn suốt ngày bị bắt nạt thì phải học được cách vận dụng.” Cô ăn nói đúng mực.
“Tôi nói cho cô biết Vũ Tiểu Kiều, cô sẽ bị ngã xuống, rất nhanh thôi.”
“Đó là chuyện giữa hai chúng tôi.”
Vũ Tiểu Kiều căm hận trợn trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hào, chế giễu nói, “Nói ra, tôi và anh ấy đính hôn còn phải cám ơn anh. Nếu như không phải anh tung ảnh lên mạng thì tôi và cậu của anh cũng thật sự không thể ở bên nhau nhanh như vậy.”
Hô hấp của Cung Cảnh Hào trở nên ngưng trệ, cảm giác bị người khác đấm cho một cái vào ngực, đau đớn từ trong tim lan rộng ra, khiến anh ta càng tức giận đến mức không thể khống chế được.
“Vũ Tiểu Kiều, cô tỉnh lại đi, cửa nhà quyền thế như nhà họ Tịch không dễ bước vào như vậy đâu, sinh vật đơn bào như cô, ngay cả chết cũng không biết mình đã chết thế nào.”
“Cung Cảnh Hào, người không có tư cách nói tôi nhất chính là anh.”
Vũ Tiểu Kiều đẩy Cung Cảnh Hào ra, cô ngay cả đầu cũng không quay lại, sải bước rời đi.
Cánh cửa đóng “phập” một tiếng, cuối cùng có thể ngăn cách được cơn tức giận hừng hực của Cung Cảnh Hào ở sau lưng lại....
Buổi tối khi Tịch Thần Hạn trở về, Vũ Tiểu Kiều không hề nhắc một từ nào về chuyện này, cô vẫn nấu bốn món ăn và một bát canh để hầu hạ ông lớn là Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn khen tay nghề của cô đã tiến bộ không ít, ít nhất có thể làm ra dáng một món ăn rồi, khiến Vũ Tiểu Kiều tự tin cho rằng tay nghề bây giờ của cô thật sự không tệ, cô còn gọi điện cho mẹ cô nói với mẹ cô rằng khi nào mẹ cô có thời gian thì cô sẽ trổ tài nấu ăn cho bọn họ ăn.
Buổi tối khi đi ngủ, Vũ Tiểu Kiều để con gấu bông ở giữa hai người.
“Cô làm cái gì vậy?” Tịch Thần Hạn không vui chau mày lên.
Vũ Tiểu Kiều cười hì hì, “Con gấu này vốn là quà mà tôi tặng cho anh mà anh chẳng ôm nó lấy một lần nào hết!”
“Tôi ôm nó làm cái gì?” Có phụ nữ mềm mại thì không ôm, ôm con gấu bông này làm gì, không phải là bị bệnh sao?
Vũ Tiểu Kiều đem con gấu bông ấn vào người Tịch Thần Hạn, “Anh sờ đi mà!”
“Không sờ!”
“Sờ đi mà, sờ đi mà.”
“Không sờ!”
Tịch Thần Hạn khẽ nhếch đuôi mắt lên, “Nếu phải sờ thì cũng phải sờ cô.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng ôm lấy bản thân, toàn thân cảnh giác, “Khi anh ngủ cứ thích cưỡi phụ nữ, thật sự rất mệt có được không? Từ nay về sau anh cưỡi nó ngủ đi!”
“Tôi bị bệnh mới cưỡi nó!” Tịch Thần Hạn buồn bực hét lên.
Người phụ nữ này lại dám đẩy cho anh một con gấu bông.
“Sao cưỡi nó lại là bị bệnh chứ? Nó đáng yêu như vậy, mềm mại như vậy, xúc cảm vô cùng tốt, anh sẽ thích nó thôi!”
“Không!”
Tịch Thần Hạn đã không còn lời gì để nói.
Vũ Tiểu Kiều suy nghĩ một lúc, “Lẽ nào anh chê nó xấu sao? Hay là tôi mua cho anh một con búp bê nhé?”
“Vũ Tiểu Kiều.” Tịch Thần Hạn nghiến răng, suýt chút nữa phụt ra một ngụm máu.
Vũ Tiểu Kiều bĩu môi, “Thật sự rất thích hợp với anh, anh thử xem sao mà.”
Tịch Thần Hạn kéo lấy Vũ Tiểu Kiều, anh lật người một cái, vượt qua con gấu bông to đùng kia, bịt kín cái miệng không ngừng hoạt động của Vũ Tiểu Kiều lại, chặn đứng tất cả giọng nói của cô lại.
“Ựm.....”
“Hôm nay cô nói nhảm nhiều quá!”
“.......”
Cuối cùng, Vũ Tiểu Kiều chỉ có số phận là bị ăn sạch sẽ, sửa bị cưỡi vẫn thành bị cưỡi, còn con gấu bông kia sớm đã vứt ở trên đất, không ai hỏi han đến nơi.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Vũ Tiểu Kiều đang ngái ngủ thì loáng thoáng nghe thấy Tịch Thần Hạn nói một câu.
“Hôm nay hẹn mẹ cô gặp mặt đi.”
Vũ Tiểu Kiều có chút nghe không rõ, cô dụi dụi đôi mắt đang ngáy ngủ của mình, từ trên giường thức dậy, toàn thân cô đều đau mỏi không có chút sức lực nào, ý thức cũng mơ mơ màng màng.
“Anh nói cái gì vậy?”
Tịch Thần Hạn nhìn thấy dáng vẻ của cô như một con mèo lười thì toàn thân anh lại không kiềm chế được mà trở nên nóng rực, anh lật người lại liền đem cô giam vào trong lòng, lại là một trận mây mưa đòi hỏi điên cuồng.
Vũ Tiểu Kiều bóp cái eo đau nhức của mình, kêu khổ mãi, “Trân trọng mạng sống của mình phải biết kiểm soát.”
“Đã rất kiểm soát rồi!” Anh vẫn có tinh thần rất thỏa mãn.
Vũ Tiểu Kiều ngầm nghiến răng, “Vậy không kiểm soát là như thế nào?
Đáy mắt Tịch Thần Hạn xoẹt qua một tia sáng, “Cô có thể thử xem.”
“Không cần.” Cô nhanh chóng nhảy xuống giường chạy trốn.
Dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô khiến Tịch Thần Hạn bật cười thành tiếng.
“Được rồi, không đùa cô nữa, tắm rửa một chút rồi ra ngoài, cùng tôi đi gặp mẹ của cô.”
Sống lưng của Vũ Tiểu Kiều cương cứng lại, “Cũng....quá đột ngột rồi chứ?”
“Sớm phải gặp rồi!”
“Đến bệnh viện gặp.....hay là hẹn gặp ở chỗ khác vậy?” Cô có chút căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu Tịch Thần Hạn gặp người nhà của cô.
Hơn nữa, mẹ cô cũng đã rất nhiều lần nhắc đến chuyện muốn gặp anh, nhưng cô vẫn luôn không dám với Tịch Thần Hạn, sợ rằng anh sẽ từ chối.
Nhưng không ngờ rằng, Tịch Thần Hạn lại chủ động nhắc đến.
“Bên ngoài, nhà hàng đã đặt sẵn rồi.”
“Đặt sẵn rồi sao?” Người đàn ông này làm việc đâu vào đấy như vậy, còn anh cũng chỉ là thông báo với cô một tiếng mà thôi.
Nhưng như vậy cũng tốt, có một người đàn ông hễ có chuyện gì cũng đều sắp xếp ổn thỏa, có phải là cả đời này của cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được không?
Vũ Tiểu Kiều che giấu sự yêu thích và ngọt ngào ở trong lòng, cô nhanh chóng xông vào nhà tắm tắm rửa.
Bữa trưa hẹn ở một nhà hàng của Trung Quốc, gặp bố mẹ ở nhà hàng như vậy thì trịnh trọng hơn một chút.
Vũ Tiểu Kiều nhìn quang cảnh ở đây, trong lòng không kiềm được lại than thở một phen, Tịch Thần Hạn quả nhiên là một người đàn ông chu đáo, được một người đàn ông như vậy yêu thương và nuông chiều thật là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong thiên hạ.
Vừa mới vào phòng bao thì Đông Thanh đã đón Cao Thuý Cầm đến.
“Mẹ!” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng bước lên ôm lấy cánh tay Cao Thúy Cầm, ngọt ngào nở nụ cười.
Cao Thúy Cầm thấy con gái vui vẻ như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
Cao Thúy Cầm nhìn về phía Tịch Thần Hạn vô cùng đẹp trai, Cao Thúy Cầm sớm đã nhìn thấy Tịch Thần Hạn ở trên báo và trên tivi rồi, “Không ngờ rằng, người thật của cậu Thần lại đẹp trai hơn nhiều so với trên báo và tivi.”
Tịch Thần Hạn nở nụ cười, mời Cao Thúy Cầm ngồi xuống.
“Dì à, thật xin lỗi, cháu và Tiểu Kiều đính hôn lâu như vậy rồi mới đến gặp dì, thật ra là độ này cháu khá nhiều việc.” Tịch Thần Hạn lễ phép nói.
Vũ Tiểu Kiều không ngờ rằng, Tịch Thần Hạn lại kính cẩn với mẹ của cô như vậy, sự ngọt ngào trong lòng cô lại tăng thêm một chút.
Vũ Tiểu Kiều ngồi bên cạnh mẹ, lâu lâu lại nhìn Tịch Thần Hạn một cái, sau đó lại nhìn Cao Thúy Cầm, khóe môi của cô luôn bất giác mà giương lên.
Trong bữa ăn Tịch Thần Hạn và Cao Thúy Cầm cũng không nói gì hết, một cậu Thần của nhà họ Tịch, nhân vật ở đỉnh chóp của kim tự tháp, một người là nhà thiết kế thời trang bé nhỏ, Cao Thúy Cầm ở trước mặt của Tịch Thần Hạn luôn cảm thấy vô cùng áp lực.
Vũ Tiểu Kiều phát hiện, mẹ cô luôn lén đánh giá Tịch Thần Hạn, cô còn tưởng rằng mẹ cô muốn hiểu rõ về anh hơn, cô khẽ hỏi mẹ cô, “Có phải mẹ cảm thấy càng nhìn càng thấy anh ấy đẹp trai không?”
Cao Thúy Cầm nhìn khuôn mặt tràn ngập niềm vui của Vũ Tiểu Kiều một cái, khẽ nói với Tịch Thần Hạn ở phía đối diện.
“Cậu Thần, có phải chúng ta từng gặp ở đâu rồi không?”