Vũ Tiểu Kiều đi theo Tịch Thần Hạn vào nhà hàng.
Trong nhà hàng, khắp mọi nơi đều được trang trí bằng hoa bách hợp, còn có hoa oải hương màu tím, những bông hoa này sáng rực rỡ trong ánh đèn ấm áp, khắp nơi đều là hương hoa say khiến người ta say đắm.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc mở to mắt ra.
Chỗ này nào có giống nhà hàng, hoàn toàn giống như một biển hoa.
Còn Tịch Thần Hạn hình như rất thích màu trắng và tím, vào hôm đính hôn, anh cũng chuẩn bị cho cô váy màu trắng và trang sức cài tóc màu tím.....
Tịch Thần Hạn nắm tay Vũ Tiểu Kiều, đi thẳng đến bàn ăn màu trắng ở chính giữa sảnh nhà hàng.
Trên khăn trải bàn trắng tinh có đặt một giá cắm nến kiểu cổ điển, toả ra ánh sáng màu vàng óng ánh.
Bên cạnh giá cắm nên là một bình hoa đơn giản, trong bình hoa có cắm một bông hoa hồng, bông hoa nở xinh đẹp dưới ánh nến yếu ớt.
“Chỗ này đẹp quá.....”
Vũ Tiểu Kiều nhìn tất cả như đang trong mơ, trên mặt cô nở ra một nụ cười yêu thích.
Tịch Thần Hạn cúi đầu xuống nhìn cô, trong đôi mắt trong veo mê hoặc lòng người của cô đang phản chiếu ánh sáng của ngọn nến, giống như một đốm lửa nhỏ óng ánh rực rỡ, vô cùng mê đắm lòng người.
Tâm trạng u phiền của anh, cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Trong cả nhà hàng, chỉ có hai vị khách là bọn họ, môi trường yên tĩnh khiến tâm trạng của người ta cũng trở nên yên tĩnh, không khí cũng dần dần trở nên tốt hơn.
Tịch Thần Hạn nắm chặt lấy tay Vũ Tiểu Kiều, dẫn cô ngồi xuống dưới, nhân viên phục nhanh chóng kính cẩn bước lên, mở menu ra.
“Chỗ này là......” Vũ Tiểu Kiều khẽ hỏi.
“Nhà hàng.” Tịch Thần Hạn trả lời ngắn gọn.
“......”
“Tôi biết đây là nhà hàng, tôi là muốn hỏi chúng ta đến đây làm gì vậy? Sao không có một vị khách nào vậy?” Vũ Tiểu Kiều cách một cái bàn, vươn người lại gần Tịch Thần Hạn, khẽ nhắc nhở anh.
“Tuy chỗ này rất đẹp, rất lãng mạn. Nhưng nhà hàng mà không có khách thì thường không ngon.”
Tịch Thần Hạn chau mày, anh cảm thấy buồn cười nhìn vào gương mặt nghiêm túc của cô, nói từng chữ một.
“Tôi, bao, cả, nhà, hàng, rồi.”
“......”
Gương mặt của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên ửng đỏ, cô ngượng ngùng ngồi trở về vị trí của mình.
Được thôi, đại thần Tịch thật là đại gia!
Tịch Thần Hạn Hạn lật lật menu, tuỳ tay đưa lại cho nhân viên phục vụ, anh nhìn vào gương mặt vẫn đang đỏ ửng của Vũ Tiểu Kiều ở phía đối diện nói.
“Từ đần độn chính là để miêu tả cô sao?”
Vũ Tiểu Kiều cắn khoé môi, mặt cô càng đỏ ửng hơn, cô không lên tiếng.
Trên gương mặt nhăn nhó của Tịch Thần Hạn, cuối cùng cũng xuất hiện một chút vui vẻ, khiến đám mây đen dày đặc trên đầu anh, xuất hiện một chút ánh sáng.
Sau khi nhân viên phục vụ lần lượt bê đồ ăn ra thì liền kính cẩn lui xuống, đem không gian chỗ này nhường hết lại cho Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều.
Dưới ánh nến yếu ớt, Tịch Thần Hạn tao nhã cắt bít tết.
Vũ Tiểu Kiều sớm đã bụng đói cồn cào, nên cô liền cầm dao dĩa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tịch Thần Hạn chốc chốc lại nhìn Vũ Tiểu Kiều ở phía đối diện.
Khi cô ăn đồ ăn, mặt và miệng của cô đều căng phồng, vô cùng đáng yêu, khiến tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều, cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
Anh cũng ăn theo cô ăn rất nhiều, cho đến khi anh ăn no rồi thì Vũ Tiểu Kiều vẫn còn đang cố gắng chiến đấu với đống đồ ăn ngon ở trước mặt, giống như đã quên hết tất cả, hoàn toàn đắm chìm trong đồ ăn.
Tịch Thần Hạn lại có chút không vui.
Một chàng trai đẹp trai bọc vàng như anh ở trước mặt cô lại không có sức hấp dẫn bằng đồ ăn.
“Sau khi chúng ta đính hôn, cô có ý kiến gì không?” Giọng nói lạnh lùng của Tịch Thần Hạn đột nhiên cất lên.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên ngớ người ra, cô chớp chớp mắt, “Chắc là tôi không có ý kiến gì đâu.”
Cô có thể có ý kiến gì chứ.
Bây giờ cô đang cảm thấy, tất cả giống như một giấc mơ vậy, không chân thực.
“Cô không có điều gì muốn nói với tôi sao?” Anh lại hỏi câu này.
Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc chau mày lại, “Rốt cuộc anh muốn nghe điều gì?”
“Tất cả của cô!” Tịch Thần Hạn nói thẳng.
Vũ Tiểu Kiều càng chau mày hơn, “Không phải anh đều hiểu rõ tất cả của tôi sao?”
Cô không tin, anh không từng điều tra rõ tất cả về cô.
Tịch Thần Hạn mất kiên nhẫn, nói thẳng, “Hộp đêm Kim Sa Than rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy.”
Trái tim Vũ Tiểu Kiều căng cứng lại.
Lại nữa rồi.
Lâu như vậy rồi, lẽ nào anh vẫn còn đang thắc mắc việc cô và ông chủ của hộp đêm Kim Sa Than có câu kết gì với nhau sao?
Cô cụp hai hàng lông mi dài của mình xuống, che đi những giọt nước mắt bỗng nhiên trào dâng trong đáy mắt cô.
Anh nhắc lại chuyện cũ, chắc chắn là đang rắc muối lên vết thương của cô.
Bởi vì tất cả mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi từ ngày hôm đó, bước sang một con đường không có đường quay lại.
Cô mới không để anh nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của mình, cô tiếp tục nhai miếng bít tết trong miệng, giọng nói thoải mái nói.
“Tôi có một tật, đó là trước khi lấp đầy bụng thì không muốn nói chuyện gì hết.”
“Cô là đang trốn tránh vấn đề của tôi.” Giọng nói của Tịch Thần Hạn trở nên lạnh lùng, anh cảm cảm thấy cô rất giả dối.
“Ăn xong thì nói tiếp nhé.” Vũ Tiểu Kiều cười híp mắt uống một ngụm rượu vang, che đi sự đau đớn trong lòng.
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn trở nên đen kịt, anh khẽ quát một tiếng.
“Phục vụ, dọn hết đi!”
“Này, đừng mà, tôi còn chưa ăn no......”
Nhân viên phục vụ tiến lên, dọn hết từng đồ ăn ngon trên bàn xuống.
Vũ Tiểu Kiều nắm lấy dao đĩa trong tay, ánh mắt oán trách nhìn Tịch Thần Hạn ở phía đối diện.
Cô vì đợi anh mà đã cả ngày cả đêm không ăn gì rồi, vừa mới đính hôn đã ngược đãi cô như vậy.
Người đàn ông này, sao này đáng ghét như vậy.
“Sao nào? Muốn ăn tôi sao?” Anh nhếch khoé mắt hẹp dài của mình lên.
Vũ Tiểu Kiều đặt dao và dĩa xuống, cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn vào bông hoa hồng đỏ rực và cả ánh nến óng ánh trên bàn.
“Đây chính là bữa tối dưới ánh nến lãng mạn sao?” Cô nói.
Một bữa tối khiến biết bao nhiêu người mê đắm, bọn họ giống như một cặp tình nhân cùng nhau thưởng thức bữa tối, không khí ngập tràn mùi vị của tình cảm nồng nàn.
“Lãng mạn chỉ dành cho người đối xử chân thật.” Tịch Thần Hạn nói.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều lại cảm thấy đau đớn.
Nhưng tất cả sự tốt đẹp này chỉ là sự ảo tưởng của cô.
Bởi vì.....
Cô ở trong mắt anh vẫn luôn là một người giả dối, không thể có được sự tin tưởng thật sự của anh.
“Tại sao anh luôn không tin tưởng những gì tôi nói vậy?” Cô khẽ nói, trong đôi mắt trong veo có một lớp nước mắt.
“Anh thật là....”
Giọng nói của cô nghẹn ngào một lúc, cô cụp hai hàng lông mi dài của mình xuống, che đi những giọt nước mắt ở trong đáy mắt, giọng nói trở nên mơ hồ khó hiểu.
“Anh cảm thấy tôi là một người phụ nữ cực kì giả dối sao?”
“Tin tưởng thì cần lý do, cũng cần đưa ra một lời giải thích đáng để người khác tin tưởng trong lúc đang nghi ngờ.” Giọng nói của Tịch Thần Hạn hờ hững, giống như một cỗ máy không có bất kì tình cảm nào.
“Nhưng ngững điều tôi nói chính là sự thật.”
“Nhưng tôi không tin, cô phải suy nghĩ xem rốt cuộc là cô có chỗ nào giải thích không đủ hoàn hảo, nên khiến tôi nghi ngờ.”
Tịch Thần Hạn ngưng lại giây lát, giọng nói càng trở nên lạnh lùng như băng, “Ví dụ, những người đàn ông bên cạnh cô.”
Vũ Tiểu Kiều suýt nữa muốn khóc, trong lòng cô truyền đến sự đau đớn như bị xé rách.
Cô đột nhiên cầm ly rượu lên, nở một nụ cười xinh đẹp với anh, “Đây là bữa tối đầu tiên sau khi hai chúng ta đính hôn. Chúng ta uống một ly đi.”
Lông mày Tịch Thần Hạn dần dần chau chặt lại.
“Cô vẫn không chịu nói thật.” Giọng nói của anh càng trở nên khó chịu, tràn ngập sự tức giận.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, uống cạn một ly rượu, sau đó lại rót một ly khác.
“Tôi uống cạn ba ly, chúc chúng ta đính hôn vui vẻ.”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều liền uống cạn hai ly rượu vang.
Đồng tử đen kịt của Tịch Thần Hạn từ từ co chặt lại, “Vũ, Tiểu, Kiều.”
Cô bật cười, giọng nói có chút khàn đặc, “Rốt cuộc anh muốn nghe điều gì? Tôi chỉ nói một lần, sẽ không trả lời lại lần thứ hai.”
Tịch Thần Hạn ném điện thoại của anh qua, trên màn hình điện thoại của anh có một bức ảnh.
Vũ Tiểu Kiều cụp mắt xuống nhìn một cái liền nhận ra người trong bức ảnh, chính là cô và Tô Nhất Hàng.
Cảnh hai người bọn họ đi cùng nhau trong một con đường râm mát ở trong vườn hoa của trường, bọn họ cùng mặc quần bò áo sơ mi trắng, đang nhìn nhau cười, cực giống một cặp tình nhân vừa xứng đôi vừa ân ái.
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên giống như bị thứ gì đó đâm vào.