“Cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
Trong giọng nói lạnh lùng của Tịch Thần Hạn lộ ra ý chất vấn.
Vũ Tiểu Kiều ngớ người, cô nhanh chóng cố gắng tìm kiếm trong đầu mình, rốt cuộc cô đã làm chuyện gì sai trái mà phải giải thích với anh.
Nhưng cô nghĩ cả nửa buổi mà không thể nghĩ ra được cái gì hết.
“Nói....cái gì?” Cô lúng túng lắc đầu một lúc.
Sắc mặt Tịch Thần Hạn lại đột nhiên trở nên sa sầm, “Thật là không muốn nói điều gì sao?”
Sống lưng của Vũ Tiểu Kiều lạnh toát, lông tơ cũng dựng đứng cả lên, cô ngơ ngác nhìn anh, cả khuôn mặt mù mà mù mờ không biết chuyện gì hết.
“Tạm....tạm thời không có.” Cô ấp úng một câu.
Cô thật sự không theo kịp tư duy của anh, cô càng không biết rốt cuộc anh muốn nghe cô nói điều gì vậy?
Sao mỗi lần anh đều đột nhiên hỏi những vấn đề kỳ lạ, hơn nữa cô bắt buộc phải nói đúng những lời mà anh muốn nghe, nếu không anh sẽ nổi trận lôi đình.
Anh có tính cách gì vậy? Có chút quá ích kỉ, có chút thần kinh quá nhạy cảm cộng thêm tính cố chấp.
Tịch Thần Hạn buông cô ra.
Anh đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ánh chiều tà đỏ như máu ở bên ngoài cửa sổ, cả thành phố hào hoa này được bao phủ bởi một màu đỏ rực rỡ.
Anh châm một điếu thuốc, từ từ rít một hơi.
Lớp sương trắng lợn lờ thành một đám không tan đi khiến đôi mắt sâu thẳm của anh càng trở nên sâu hơn, cô rất muốn đi sâu nghiên cứu xem rốt cuộc trong lòng anh cất giấu bao nhiêu tâm sự.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở phía sau lưng anh, cô đột nhiên thấy bóng lưng của anh có một sự thê lương cô độc mà không thể nói ra được.
Giống như ở trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh, tuy người bên cạnh anh rất đông nhưng lại không có một ai có thể bước vào trong trái tim anh.
Rốt cuộc anh làm sao vậy?
Đây mới là lời mà cô muốn nói với anh nhất, nhưng đây lại là chủ đề mà anh kháng cự nhất.
Anh đột nhiên quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt trong veo của cô.
Khoảng khắc bốn mắt chạm nhau, giống như có một đốm lửa đang bùng cháy trong ánh mắt quyến luyến của hai bọn họ, khuôn mặt cô không kiểm được mà đỏ ửnglên, cô nhanh chóng cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của anh.
“Vẫn là đi ăn cơm đi.” Tịch Thần Hạn đột nhiên nói.
“Ờ, bây giờ tôi đi làm.”
Cô nhanh chóng quay người đi về phía nhà bếp, phía sau lại truyền đến giọng của Tịch Thần Hạn.
“Ra ngoài ăn.”
“Ra ngoài ăn sao?” Vũ Tiểu Kiều khó xử nói, “Lúc này ra ngoài.....liệu có không tiện không?”
“Không tiện sao?” Tịch Thần Hạn chau mày.
“Cái đó.....ý của tôi là muốn nói.....chúng ta sẽ không bị paparazzi theo dõi chụp ảnh chứ?”
“Cô sợ bị theo dõi chụp ảnh sao?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn lại trở nên tức giận.
Vũ Tiểu Kiều âm thầm toát mồ hôi, “Tôi lo lắng....sẽ tạo ra sự quấy nhiễu không cần thiết.”
Cô là lo lắng sẽ gây ra sự quấy nhiễu cho anh.
Tịch Thần Hạn hiển nhiên hiểu lầm ý của cô, “Chúng ta đã đính hôn rồi, cả thành phố đều biết rồi, cô còn sợ cái gì chứ?”
Vũ Tiểu Kiều bị giọng nói khẽ quát lên của anh doạ cho toàn thần run rẩy, cô cắn chặt môi, không dám lên tiếng nữa.
Bởi vì bây giờ cho dù cô nói cái gì thì hình như đều là sai.
Rốt cuộc là do anh có thành kiến với cô? Hay là cô thật sự đã làm chuyện gì khiến anh không hài lòng?
Tịch Thần Hạn đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái, thấy cô vẫn mặc quần bò áo sơ mi trắng như thường ngày thì anh lại cảm thấy không hài lòng.
Anh sải bước đi về phía tủ quần áo, từ bên trong tủ lấy ra một chiếc váy liền thân màu trắng vứt cho Vũ Tiểu Kiều.
“Mặc bộ này!”
Giọng nói bá đạo đến phát lạnh của anh khiến người khác không được nói chen vào.
Chiếc váy đó là chiếc váy trước đây khi cô và Tịch Thần Hạn lần đầu gặp nhau, cô đã mượn của Tịch Thần Hạn, không ngờ rằng anh vẫn giữ nó.
Một lần nữa mặc chiếc váy này lên khiến trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy vừa chua xót vừa cay đắng.
Câu chuyện của cô và Tịch Thần Hạn chính là bắt đầu từ chiếc váy này, từ đó liền bắt đầu dây dưa không rõ.
“Đi thôi!”
Tịch Thần Hạn lạnh lùng quát một tiếng, Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường đi theo anh ra khỏi nhà.
Đông Thanh ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đã chuẩn bị sẵn xe.
Tịch Thần Hạn lấy chìa khoá xe trên tay của Đông Thanh rồi lên thẳng xe.
Đông Thanh nhìn thấy gương mặt u ám của Tịch Thần Hạn thì dè dặt cẩn thận trang nghiêm đứng sang một bên, anh ta không dám có chút lơ đễnh nào, sợ sẽ khiến cho Tịch Thần Hạn tức giận.
Đông Thanh nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, thấy sắc mặt cô trắng bệch, tâm trạng thất vọng thì liền hiểu rõ, Vũ Tiểu Kiều chắc chắn bị cậu Thần không rõ đang vui mừng hay đang tức giận ngược đãi một trận.
Đông Thanh tốt bụng khẽ nhắc nhở Vũ Tiểu Kiều một câu.
“Sau mỗi lần cậu chủ đến viện điều dưỡng thì tâm trạng đều sẽ như vậy, thiếu phu nhân nhất định phải cẩn thận.”
“Viện điều dưỡng sao? Ai ở trong đó vậy?” Vũ Tiểu Kiều chau mày.
Đông Thanh thấy mình lỡ lời thì sắc mặt trở nên trắng bệch, anh ta nhanh chóng khẽ nói.
“Thiếu phu nhân, tôi lỡ lời rồi, nhưng thiếu phu nhân vẫn phải cẩn thận một chút, nhất định đừng hỏi cậu chủ chuyện này.”
Vũ Tiểu Kiều gật đầu, cô nhìn vào Tịch Thần Hạn đang có vẻ mặt lạnh lùng trong xe, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
Viện điều dưỡng sao?
Anh có người thân nằm ở viện điều dưỡng sao?
Nhà quyền quý bậc nhất như nhà họ Tịch, sao lại có người nằm ở viện điều dưỡng vậy?
“Còn không mau lên xe.” Tịch Thần Hạn khẽ quát một tiếng.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều lại run rẩy, cô nhanh chóng sải bước lên xe.
Cô nơm nớp lo sợ ngồi ở ghế phụ, toàn thân căng thẳng, sợ có chút gì lơ đễnh lại chọc giận anh.
Tịch Thần Hạn khởi động xe rời khỏi Ngự Hải Long Loan.
Sau khi xe của Tịch Thần Hạn rời đi thì quả nhiên có mấy chiếc xe lái theo sau ở khoảng cách không xa không gần.
Ánh mắt sâu thẳm của Tịch Thần Hạn đảo mắt qua nhìn mấy chiếc xe bám theo đuôi ở trong gương chiếu hậu, khoé mắt hơi co lại.
Anh biết, những người trong đó ngoài có paparazzi thì còn người do Dương Tuyết Như cử đến.
Dương Tuyết Như vẫn luôn cảm thấy, Tịch Thần Hạn đột nhiên thay đổi đối tượng đính hôn, thì bên trong nhất định có âm mưu gì, gần đây bà ta luôn cử người theo sát nhất cử nhất động của anh.
Vũ Tiểu Kiều có chút sợ hãi, “Có phải bọn họ đang theo dõi chúng ta không?”
“Ừm.” Tịch Thần Hạn nhàn nhạt ừm một tiếng.
Vũ Tiểu Kiều căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm một mảng, “Làm....làm sao bây giờ?”
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy, khó tránh khỏi việc cảm thấy sợ hãi.
“Sợ cái gì vậy?” Tịch Thần Hạn khinh thường cong môi lên, “Ngồi cho vững.”
Nói xong, anh liền tăng tốc, xe giống như bay xông ra ngoài.
Đến cửa nhà hàng, mấy paparazzi đi theo đã bị cắt đuôi.
Tịch Thần Hạn sải bước xuống xe, anh đích thân mở cửa xe ra đỡ Vũ Tiểu Kiều xuống xe.
Nhìn sắc mặt của anh hình như đã tốt hơn rất nhiều, trong đôi mắt đen kịt cũng thấp thoáng xuất hiện sự vui vẻ.
“Gió buổi đêm có chút lạnh.” Nói xong, anh liền cởi áo vest ra khoác lên vai Vũ Tiểu Kiều.
Sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện khiến Vũ Tiểu Kiều cảm thấy kinh ngạc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đẹp trai của anh, trong lòng lại cảm thấy phức tạp.
Người đàn ông này, sao lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?
Tịch Thần Hạn cụp mắt xuống nhìn đôi mắt trong veo của cô, anh khẽ nhéo chóp mũi của cô.
“Đang nhìn gì mà nhìn đến mức thất thần vậy?”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, cô vội vàng cúi đầu xuống, gương mặt của cô hơi nóng rực lên.
“Không...không có gì hết.” Tim của cô đột nhiên đập rất nhanh.
Khi ở trước cửa nhà hàng, Tịch Thần Hạn đột nhiên đừng bước chân lại, anh giúp cô kéo chặt lại áo vest trên người, lại vén mấy sợi tóc rơi lả tả trên mặt cô qua sau tai.
Vũ Tiểu Kiều ngớ người, cô ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ tràn ngập dịu dàng và yêu chiều trong đáy mắt anh, cô không hiểu được tại sao anh lại trở nên dịu dàng như vậy.
Cô đang định hỏi anh thì anh đã cười nói với cô.
“Không phải đói bụng rồi sao? Chúng ta mau đi vào đi.”
Tịch Thần Hạn vươn cánh tay dài của mình ra ôm lấy vai của cô, dẫn cô đi vào nhà hàng.....