“Nếu như cô không muốn nhắc đến hộp đêm Kim Sa Than thì có thể nói chuyện cô và Tô Nhất Hàng.”
Giọng nói của Tịch Thần Hạn lạnh như băng, không có bất kì nhiệt độ nào, khiến sống lưng của Vũ Tiểu Kiều tạnh toát.
“Tôi và Nhất Hàng....” Giọng nói của cô trầm thấp.
“Xưng hô thật là thân mật.”
“Chúng tôi không có chuyện gì hết.” Cô lớn tiếng phản bác lại.
“Thái độ này của cô cực giống như đang giảo biện giấu đầu hở đuôi!” Tịch Thần Hạn tức giận, trong đôi mắt đen kịt của anh toả ra một ngọn lửa tức giận.
Cuối cùng Vũ Tiểu cũng hiểu được sự kỳ lạ của anh, với việc tại sao anh lại không hài lòng với việc ăn mặc của cô, hoá ra là nghi ngờ quan hệ của cô và Tô Nhất Hàng.
“Nói không ra lời rồi chứ?” Tịch Thần Hạn lạnh lùng quát lên một câu.
Tâm trạng của anh đột nhiên lại trở nên phiền muộn, không nói ra được sự phiền muộn tích tụ trong lòng, anh rót một ly rượu vang, ngẩng đầu lên uống cạn sạch.
“Chúng tôi quen biết nhau nhiều năm, là bạn học nhiều năm, anh ấy có vợ chưa cưới rồi, còn tôi cũng có chồng chưa cưới rồi, chúng tôi có thể là quan hệ gì chứ? Tại sao tất cả mọi người lại không tin vậy?” Vũ Tiểu Kiều có chút kích động.
“Đừng tưởng tôi không biết, anh ta đã ngầm ngấm làm cho cô bao nhiêu chuyện. Nếu chỉ là bạn bè thì sẽ không làm đến mức độ đó.” Giọng nói của Tịch Thần Hạn nồng nặc mùi dấm.
“.....”
Vũ Tiểu Kiều nhất thời không biết nói gi hết.
“Cha dượng của cô nợ 10 tỷ tiền đánh bạc, người của sòng bạc bắt mẹ cô đến đồn cảnh sát, cô bởi vì muốn kiếm tiền nên đã đến hộp đêm Kim Sa Than. Hơn nữa vào trong ngày hôm đó, Tô Nhất Hàng đã chuyển 10 tỷ vào tài khoản của An Tử Dụ, cô còn cảm thấy, quan hệ của hai người chỉ là bạn bè bình thường không?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người kinh ngạc nhìn anh, “Anh ngay cả An An cũng điều tra rồi.”
Người đàn ông này có chút quá đáng sợ rồi!
Anh còn chê bai cô ở trước mặt anh không đủ rõ ràng sao?
Ngay cả bạn bè bên cạnh cô cũng điều tra.
Cô lại rót một ly rượu vang, chỉ có như vậy mới thể khiến tâm trạng của cô trở nên bình tĩnh.
“Cô ở bên tôi chỉ là vì tiền sao?” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nhìn xuyên thấu cô.
“Nếu tôi nói là không phải thì anh có tin không?”
Cho đến hôm nay, cái gì mà vì tiền tài, vì được dán lên mác vợ chưa cưới của anh để trở mình, tất cả đều là lấy cớ.
Cô chỉ vì yêu anh, muốn ở bên anh, bởi vì hạnh phúc của bản thân mà tranh đấu một lần, chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Rốt cuộc trong lòng anh nghĩ như thế nào vậy?”
Tịch Thần Hạn đột nhiên đứng dậy, dáng người cao lớn, bóng người đen kịt của anh đổ xuống, hoàn toàn bao phủ lên người cô.
Ánh mắt hùng hổ doạ người của anh khoá chặt lấy gương mặt đỏ bừng của cô.
“Mưu tính trước lâu như vậy, cuối cùng cũng được như mong đợi, chắc cô rất vui mừng chứ?”
Tịch Thần Hạn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, sức lực của anh vô cùng mạnh suýt nữa khiến cô bị đau đến mức kêu lên.
Vũ Tiểu Kiều cười gượng một tiếng, đột nhiên trong lòng cô chất chứa rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này lại không có dũng khí nói ra cho nhẹ lòng.
Giọng nói của cô trở nên cay đắng, “Có phải là có người nói với anh cái gì không?”
Nếu không, ảnh của cô và Tô Nhất Hàng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trong điện thoại của anh.
Anh cũng sẽ không nói nhiều câu kỳ lạ như vậy.
“Là có người.....lại đang hãm hại tôi đúng không?” Cô mở to mắt nhìn anh, trong đôi mắt to của cô ngập tràn nước mắt.
“Rốt cuộc cô nghĩ thế nào?” Anh ép lại gần cô hơn, giọng nói lạnh lẽo.
“Tôi.....nghĩ thế nào, có quan trọng không?” Trái tim cô rất đau, giọng nói cũng đang run rẩy.
“Quan trọng!”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều kinh sợ, cô từ từ đưa tay lên, cô rất muốn chạm vào gương mặt đẹp trai của anh, nhưng cuối cùng lại thu ngón tay lại.
“Quan trọng thì có tác dụng gì, anh vẫn không tin tôi.” Vũ Tiểu Kiều khẽ lẩm bẩm.
“Vậy thì mau nghĩ cách để khiến tôi tin cô.” Trong đôi mắt đen kịt của Tịch Thần Hạn tràn ngập tâm trạng thắc mắc.
Tâm trạng của anh đã hoàn toàn bị cô tác động, chỉ hơi có một chút lơ đễnh là sẽ bị phát điên.
Anh một mặt cảm thấy cô đang rắp tâm tiếp cận mình, một mặt lại không chịu tin sự thật này, cảm thấy giống như có một cái lồng chắc chắn đang giam giữ mình, thậm chí anh bây giờ rất buồn phiền và đau khổ.
Anh không quan tâm bên cạnh có người dụng tâm lại gần anh, người thân cũng được, bạn bè cũng được, nhưng cô thì không được.
Trước khi gặp cô, anh không cảm thấy gì hết, tóm lại anh đã sớm quen có một mình.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô đã xuất hiện.
Mỗi khi nghĩ đến, cô có thể cũng giống những người phụ nữ kia, bụng dạ khó lường tiếp cận anh, anh liền cảm thấy thế giới này càng lạnh hơn trước đây, càng cô đơn hơn trước đây, cái cảm giác lạnh lẽo cô đơn đến tận xương tuỷ khiến anh cảm thấy sợ hãi đến kỳ lạ.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy sự bất an ở trong mắt anh.
Nghĩ đến trước đây Đông Thanh nói với cô rằng, Tịch Thần Hạn là người không có cảm giác an toàn.
Hoá ra, thật sự là như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói.
“Hôm đó, cha dượng nói với tôi rằng, đến hộp đêm Kim Sa Than thì có thể lấy được tiền cứu mẹ tôi....tôi có chút sợ chỗ đó, nên đã bảo Tào Xuyên đi cùng với tôi.”
“Nhưng không ngờ rằng Tào Xuyên thấy người của đối phương giơ dao lên liền chạy đi mất không hề quay đầu lại.”
“Sau khi tôi bị người của bọn họ cho uống một ly nước hoa quả liền cảm thấy bước chân không vững, toàn thân nóng rực....tôi biết, bọn họ sẽ không dễ dàng đưa tiền cho tôi, cũng hiểu được bọn họ sẽ làm gì với tôi.”
“Tôi cuối cùng cũng trốn ra được, nhưng trên đường đi lại đâm phải xe của anh, kí ức sau đó thì liền mơ hồ không rõ nữa...”
“Lần thứ hai đến hộp đêm Kim Sa Than, là do....tôi thực sự không có cách nào khác, tôi phải cứu mẹ tôi....Tôi không thể dùng tiền của Tô Nhất Hàng được, tôi không hy vọng bị Bạch Lạc Băng lại nói tôi rằng tôi vì tiền mà cứ mập mờ không rõ ràng với Tô Nhất Hàng.”
“Hôm đó tôi mang tâm trạng cam chịu số phận đi đến đó, nhưng không ngờ rằng, vẫn là gặp phải anh.....”
“Những điều tôi nói đều là tất cả sự thật mà tôi biết.”
“Tôi cũng không biết, tại sao cha dượng lại bảo tôi đến hộp đêm Kim Sa Than lấy tiền. Tôi hỏi ông ấy mấy lần nhưng ông ấy chỉ nói rằng có người gọi điện cho ông ấy nói như vậy, những chuyện khác thì ông ấy cũng không biết.”
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên nghẹn ngào.”
“Trước đây tôi không muốn nói chuyện này là do tôi không muốn để người khác cảm thấy tôi bị người thân của mình bán đứng....cũng không muốn để người khác cảm tôi vì tiền mà đến những nơi như hộp đêm Kim Sa Than, suýt chút nữa bị người khác.....”
Cô chịu đựng sự chua xót trong khoé mắt, cô đẩy tay Tịch Thần Hạn ra, lùi về phía sau một bước.
“Tôi cũng không muốn thừa nhận tôi có ý nghĩ bán đứng bản thân vì tiền....anh nói không sai, tôi thực sự là nô lệ của đồng tiền....”
“Nhưng tôi....vì cứu mẹ, thật sự không còn cách nào khác....”
“Người ngồi trên khối tài sản hàng trăm tỷ như anh, sao có thể hiểu được có người vì tiền mà bị ép vào con đường cùng bất lực.”
“Đây là tất cả chuyện mà tôi muốn nói, nếu như anh vẫn cảm thấy tôi và ông chủ của hộp đêm Kim Sa Than câu kết với nhau thì tôi thực sự không có điều gì muốn nói hết.”
Cô cố gắng đè nén sự buồn bã cay xót trong lòng, ngơ ngẩn nhìn gương mặt đẹp trai của anh, trong ánh mắt của cô lộ ra một tình cảm sâu đậm không che dấu được.”
“Tôi thực sự rất cảm kích, người mà tôi gặp phải là anh, nếu không...tôi cũng không biết mình sẽ găp phải những chuyện gì.”
“Anh nói tôi nợ anh, thực sự tôi không thể trả hết những thứ tôi nợ anh, nhưng tôi sẽ cố gắng trả....”
“Có thể xin anh, đừng hỏi những chuyện liên quan đến nới đó được không? Tôi thật sự không muốn nhắc đến nó nữa.”
“Nếu như anh cảm thấy tôi là loại phụ nữ đê tiện đến mức bẩn thỉu, không xứng xuất hiện bên cạnh anh thì anh cũng có thể nói thẳng ra, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới có thể khiến anh cảm thấy hài lòng, khiến anh cảm thấy thoải mái, thì tôi đều sẽ làm theo lời anh nói.”
“Chỉ xin anh....đừng giày vò tôi như vậy nữa.”
Tịch Thần Hạn đột nhiên ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, vừa cường thế vừa bá đạo hôn cô.....