Vũ Phi Phi nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều ăn mặc lộng lẫy đang ở trong phòng nghỉ ngơi giành cho khách thì phản ứng đầu tiên của cô ta là xông vào phòng ngủ tìm Tịch Thần Hạn.
Thấy phòng ngủ chính không có ai thì Vũ Phi Phi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, quay trở lại quát lên.
“Vũ Tiểu Kiều, tại sao mày lại ở đây?”
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều trong veo lạnh lùng, cô ưỡn thẳng lưng lên, “Không phải đến làm phù dâu cho cô sao?”
Vũ Phi Phi tức giận đến mức ngực phập phồng, “Đồ tiện nhân nhà mày, còn có mặt mũi đến sao?”
“Sao tôi lại không có mặt mũi đến chứ?” Vũ Tiểu Kiều hơi nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng nhìn Vũ Phi Phi đang tràn ngập sự khinh thường.
Vũ Phi Phi tức giận đến mức muốn xông lên đánh Vũ Tiểu Kiều nhưng bị hai vệ sĩ kia nhanh chóng chặn lại.
“Tốt, rất tốt, Vũ Tiểu Kiều, hôm nay chính là ngày tận số của mày.”
“Tao sẽ hung hãn giẫm đạp mày xuống chân để tuỳ ý sỉ nhục!!!”
Tao sẽ để mày biết rõ, đồ tiện nhân nhà mày, vĩnh viễn chỉ có thể khuất phục dưới chân tao, ngay cả tư cách xách giày cho tao cũng không có!”
Vũ Phi Phi căm hận lớn tiếng hét lên, không còn chút hình tượng nào nữa.
Mọi người tập trung ở ngoài cửa chỉ chỉ trỏ trỏ Vũ Tiểu Kiều.
“Hoá ra là người phụ nữ này.”
“Cô ta đến làm phù dâu sao? Đây là chuyện gì vậy?”
“Cô ta biến mất mấy ngày nay rồi, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây, không phải cô ta đến phá đám chứ? Có kịch hay để xem rồi.”
“Rắp tâm dụ dỗ chồng chưa cưới của người khác, thực sự nên dạy dỗ cô ta một trận.”
Tôn Hồng xông vào, lạnh lùng chửi mắng Vũ Tiểu Kiều, “Đồ không biết xấu hổ này, còn đến đây làm gì? Nhanh cút ra ngoài cho ta.”
Vệ sĩ lại chặn Tôn Hồng lại.
Vẻ mặt Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng, sống lưng thẳng tắp đứng đó, không dịch chuyển, giống như cột buồm vĩnh viễn sẽ không bị gãy cong.
Tiếng bàn tán xung quanh, từng câu từng chữ xông vào trong tai cô.
“Thật không biết xấu hổ, bị người khác mắng như vậy mà vẫn không đi!”
“Loại phụ nữ này thì biết xấu hổ gì chứ. Nếu như biết xấu hổ thì sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ.”
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt của cô cũng trở nên sắc bén.
Vũ Tiểu Kiều cô sẽ không vĩnh viễn làm người bị người khác chửi mắng.
Đúng lúc này, Cung Cảnh Hào xông vào, kéo lấy cổ tay mảnh khảnh của Vũ Tiểu Kiều, kéo cô từ trong đám đông ra ngoài.
Mọi người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đây lại là chuyện gì vậy?
Mọi người muốn đi theo xem chuyện vui, nhưng lại bị ánh mắt u ám tràn ngập sự tức giận của Cung Cảnh Hào doạ cho lùi lại, người nào người nấy chỉ có thể tràn ngập sự nghi ngờ đứng chôn chân tại chỗ.
Cậu Cung và người phụ nữ này có quan hệ gì vậy?
Sau lưng Vũ Tiểu Kiều truyền đến tiếng hét căm hận thấu xương của Vũ Phi Phi.
“Vũ Tiểu Kiều, nếu mày dám xuất hiện trên tiệc rượu thì tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy sự đáng sợ trong tiếng hét của Vũ Phi Phi, khoé môi cô cong lên thành một nụ cười nhạt.
Vũ Tiểu Kiều dùng sức vùng vẫy ra khỏi bàn tay to lớn của Cung Cảnh Hào, cô quay người muốn đi nhưng lại bị Cung Cảnh Hào chặn lại, anh ta dồn cô vào trong góc tường.
“Mấy ngày hôm nay, giấu mình không tệ, ai cũng không tìm thấy cô.” Giọng nói châm biếng của Cung Cảnh Hào cất lên.
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn Cung Cảnh Hào một cái, “Tránh ra.”
“Mặc long trọng và đắt đỏ như vậy, xem ra cậu tôi đối cô thật là tốt.”
“Cũng không biết cô dùng thủ đoạn gì mà mê hoặc cậu tôi đến mức khiến cậu tôi khăng khăng một mực như vậy.”
“Cung Cảnh Hào, tránh ra!!!”
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều căm hận và lạnh lùng nhìn Cung Cung Hào.
Gương mặt đẹp trai của Cung Cảnh Hào đột nhiên trở nên đen kịt, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô.
“Vũ Tiểu Kiều, tôi vừa mới giúp cô.”
“Sao vậy? Còn muốn tôi đội ơn anh sao? Cảm ơn anh giúp tôi một chuyện lớn sao? Cung Cảnh Hào, anh đừng quên, tất cả mọi chuyện đều là do anh khơi gợi ra.”
“Cô đoán thử xem tôi muốn làm cái gì?” Cung Cảnh Hào đến gần Vũ Tiểu Kiều, tất cả hơi thở mà ta phả ra đều rơi trên mặt cô.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều đập nhanh, cô muốn tránh khỏi sự hung ác và lạnh lẽo của anh ta, nhưng anh ta vốn không chịu buông cô ra.
“Chuyện vừa rồi, cô nên nói câu cảm ơn với tôi.” Cung Cảnh Hào nói.
“Không thể nào.”
“Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho tất cả mọi việc mà anh làm với tôi.”
Trong lòng Cung Cảnh Hạo hơi cảm thấy đau đớn, sắc mặt anh ta cũng càng ngày càng đen kịt lại.
“Cô muốn làm người thứ ba của cậu tôi như vậy sao?”
Vũ Tiểu Kiều đau buồn bật cười, “Đó không phải là điều anh muốn sao? Tất cả đều nhờ anh ban cho. Cung Cảnh Hào, anh có tư cách gì mà ở đây lên án tôi?”
“Buông tôi ra, tôi phải ra ngoài.” Vũ Tiểu Kiều vùng vẫy một lúc, nhưng anh ta lại đè cô lên bức tường ở phía sau lưng cô.
“Anh ta sắp đính hôn với người phụ nữ khác rồi mà cô vẫn quấn lấy anh ta sao?”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng trách mắng, anh mắt của cô trở nên sắc nhọn.
Bàn tay to lớn của Cung Cảnh Hào càng tăng thêm sức lực, giống như muốn bóp nát cằm của Vũ Tiểu Kiều.
Cô cắn chặt môi, nhẫn nhịn sự đau đớn, ánh mắt vẫn tràn ngập sự căn hận nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Vũ Tiểu Kiều, nếu cô còn dùng ánh mắt này nhìn tôi thì tôi thật sự không dám đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì với cô đâu.”
Trong giọng nói lạnh lùng của Cung Cảnh Hạo lộ ra một tia nguy hiểm, bàn tay to lớn của anh ta lại tăng thêm sức lực.
Anh ta cực kì ghét ánh mắt bây giờ của Vũ Tiểu Kiều.
Anh ta hận đến mức không thể bóp chết cô, nếu như vậy thì có lẽ cô có thể dùng ánh mắt khác nhìn anh ta.
“Anh buông tôi ra.”
Vũ Tiểu Kiều dùng sức vùng vẫy, không chịu khuất phục.
“Cô còn thử dám vùng vẫy nữa xem.” Cung Cảnh Hào khẽ quát lên một tiếng.
Anh ta cực kì tức giận, đôi mắt đen kịt của anh ta dần dần đỏ tươi.
Ảnh không phải là do anh ta đăng, tại sao cô lại căm hận anh ta như vậy?
Vũ Tiểu Kiều cố chịu đựng sự đau đơn dữ dội ở cằm, cô không khuất phục đưa mắt lên, giọng nói của cô lạnh thấu xương.
“Cung Cảnh Hào, trước đây tôi vì muốn thuận lợi tốt nghiệp, vì mẹ và anh trai tôi mà cái gì cũng có thể nhẫn nhịn được, cho dù anh hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi, chèn ép tôi thì tôi đều có thể nhẫn nhịn.”
“Nhưng bây giờ.....” Hốc mắt của Vũ Tiểu Kiều dần dần đỏ rực lên.
Cô nhẫn nhịn sự cay xót trong khoé mắt, giọng nói của cô vẫn rất lạnh lùng.
“Nhưng bây giờ, tôi không còn gì hết, tất cả mọi người đều đang mắng chửi và chỉ trích tôi, tôi không còn gì nữa thì còn có gì mà không dám nữa chứ?”
“Anh còn muốn làm gì tôi thì cứ làm đi, cho dù giết chết tôi ở đây thì tôi cũng tuyệt đối không cúi đầu trước anh.”
Vũ Tiểu Kiều kích động hét lên, trong ánh mắt hình như có hai con dao, hận không thể róc xương lóc thịt Cung Cảnh Hào ra.
Lồng ngực của Cung Cảnh Hào ngưng lại.
Giống như có một cục bông tắc bên trong, không nôn ra được, cũng không nuốt xuống được, tắc đến mức khiến anh ta khó có thể thở được.
Anh ta buông cằm Vũ Tiểu Kiều ra, sau đó lại nắm chặt vai cô, đè cô lên chiếc tường lạnh lẽo phía sau lưng, không cho cô cử động được.
Anh ta tức giận hét to lên với cô, “Cô đừng nói oai phong lẫm liệt như vậy. Cô chỉ là trèo lên giường của Tịch Thần Hạn thôi, để cho tất cả mọi người đều biết quan hệ của hai người không phải vừa hay tác thành cho cô sao?”
“Loại phụ nữ như cô, thật là biết dùng thủ đoạn, ngay cả cậu của tôi cũng có thể bị cô nắm gọn trong tay.”
“Cô có thể cầu xin tôi mà Vũ Tiểu Kiều, tuy thân phận của tôi không bằng cậu của tôi, nhưng cô cầu xin tôi, cầu xin tôi muốn cô, cô và Cung Cảnh Hào tôi ở bên nhau, thì tôi cũng có thể khiến cô bay lên cành cao trở thành phượng hoàng mà.”
“Cung Cảnh Hào, anh quá đáng quá rồi.”
Khắp người Vũ Tiểu Kiều đều đang run rẩy.
Khuôn mặt đẹp trai của Cung Cảnh Hạo hung ác như ác ma, trong đôi mắt anh tràn ngập sự đáng sợ muốn đem cô nuốt vào bụng.
Đúng lúc này, có một giọng nam giới trong trẻo truyền đến, giống hệt như âm thanh đến từ thiên nhiên, khiến trước mắt Vũ Tiểu Kiều đột nhiên sáng bừng lên.
“Cảnh Hào, cháu đang làm gì vậy?”