“....cậu.”
Cung Cảnh Hào quay đầu lại, gương mặt hung hăng bướng bỉnh từ từ dịu dàng lại.
Tịch Thần Hạn thong dong bước đến, ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt trầm tĩnh, không rõ đang vui vẻ hay tức giận.
Tông Cảnh Hào thu lại cơn tức giận, lập tức buông Vũ Tiểu Kiều ra.
“Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, còn không nhanh qua đó.” Tịch Thần Hạn nói với Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng chỉnh sửa lại váy trên người, cô không dám nhìn Tịch Thần Hạn thêm một cái nào nữa, cô sải bước đi đến bên cạnh Tịch Thần Hạn, tránh xa Cung Cảnh Hào.
“Cậu, hình như vợ chưa cưới của cậu là người khác. Lúc này cậu nên đi tìm vợ chưa cưới của cậu, chứ không phải một phù dâu cỏn con này.” Cung Cảnh Hào không vui nói.
Tịch Thần Hạn đứng trước mặt Cung Cảnh Hào, dáng người cao lớn, khí thế ép người, ánh mắt lạnh lẽo âm u như một con dao vô hình đâm thẳng đến.
“Người khác là ai?” Tịch Thần Hạn lạnh lẽo hỏi vặn lại.
Cung Cảnh Hào có một khoảng khắc cảm thấy khiếp sợ, nhưng lập tức anh ta lại không có một chút sợ hãi nào nhìn vào ánh mắt lạnh lùng bá đạo của Tịch Thần Hạn, anh ta như có như không cong môi lên, giọng nói thách thức.
“Cậu ơi, cậu hình như quên rồi.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn lại nhìn Cung Cảnh Hào.
Khoảng khắc bốn mắt bọn họ nhìn nhau liền có ánh lửa bắn ra tứ phía, giống như có thiên quân vạn mã đang chém giết đẫm máu trong tầm nhìn của bọn họ.
Khí áp xung quanh nhanh chóng hạ xuống thấp, khiến người ta khó có thể hô hấp được, ngực tắc nghẽn khó chịu.
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn hờ hững quét qua Cung Cảnh Hào một cái, sau đó anh nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh, cong môi lên, giọng nói trong trẻo.
“Cảnh Hào, chắc không phải cháu hiểu lầm điều gì chứ?”
Sắc mặt của Cung Cảnh Hào tràn ngập sự kinh ngạc.
“Lời này của cậu có ý gì vậy?”
Tịch Thần Hạn cười mỉa một tiếng rồi quay người rời đi.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng sải bước đi theo Tịch Thần Hạn.
Đi được nửa đường thì Tịch Thần Hạn hơi hơi quay đầu lại nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, thấy tóc cô hơi rồi liền nói một câu.
“Đi trang điểm lại đi, không được có bất kỳ khiếm khuyết nào.”
“Ừm.” Vũ Tiểu Kiều ngoan ngoãn nghe theo.
Hiện trường buổi lễ đã rất hỗn loạn, Tịch Thần Hạn vẫn bình chân như vại không nhanh không chậm, vẫn không xuất hiện.
Bởi vì người phụ nữ của anh vẫn chưa chuẩn bị xong.
Người mà Dương Tuyết Như cử đi mãi mà chưa tìm thấy Tịch Thần Hạn, anh đang cố ý chơi chiến thuật vu hồi với bà ta, khiến cho Dương Tuyết Như tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
*Chiến thuật vu hồi: Tức là đưa lực lượng vào bên sườn hoặc hông đối phương để phối hợp với lực lượng chính tiêu diệt đối phương.
Dương Tuyết Như nhanh chóng bước lên sân khấu, nói nhỏ với MC ở trên sân khấu.
MC cười cầm mic lên, nói với những vị khách mời đáng bàn tán xôn xao, “Cậu Thần muốn chuẩn bị một phần quà to cho cô dâu cho nên sẽ đến muộn, anh ấy đang trên đường đến đây, mong mọi người đợi thêm chút nữa, nghe nói là một phần quà to làm kinh ngạc lòng người đó.”
“Cậu Thần vì buổi lễ đính hôn này mà thật sự rất dụng tâm. Mọi người chúng ta mỏi mắt mong chờ xem rốt cuộc cậu Thần đã chuẩn bị quà gì để biểu đạt sự chân thành với cô Vũ Phi Phi nhé.”
MC nhìn về phía Vũ Phi Phi ở dưới sân khấu.
Đèn chiếu rọi cũng chiếu lên người Vũ Phi Phi, tất cả các vị khách mời đều nhìn Vũ Phi Phi, hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay và khen ngợi.
Vũ Phi Phi xinh đẹp nở nụ cười, lúc này trong lòng cô ta tràn ngập sự ngọt ngào và kiêu ngạo.
Cô ta vuốt phe chiếc vòng phỉ thuý ở trên tay, cười tươi như hoa.
“Chị Lạc Băng, chị xem, cậu Thần thật sự rất yêu em đó. Một lúc nữa chị Lạc Băng có thể tận mắt chứng kiến sự hạnh phúc của bọn em đấy.”
Nghĩ đến điều này thì trong lòng Vũ Phi Phi lại bị khuấy động....
Cuối cùng, Tịch Thần Hạn cũng xuất hiện, anh đi dọc theo thảm đỏ sải bước đến sân khấu, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.
Khi mọi người đang tưởng rằng buổi lễ có thể bắt đầu thì cửa lớn của sảnh tiệc đang đóng chặt đột nhiên lại được mở ra.
Một cô gái có thân hình uyển chuyển lung linh từ từ bước vào dưới ánh sáng chiếu rọi....
Cung Cảnh Hào run rẩy cầm điện thoại lên.
Anh ta hít sâu mấy hơi mới có thể điều chỉnh được hơi thở của mình, anh ta gọi đến số của Dương Tuyết Như.
“Bà ngoại.” Anh ta cố gắng ổn định lại giọng nói của mình.
“Bà có chắc chắn người mà cậu muốn đính hôn là Vũ Phi Phi không?”
“Đương nhiên, cậu của con đã đến rồi, con cũng mau qua đây đi.” Giọng nói của Dương Tuyết Như còn kèm theo tiếng cười, trái tim treo ngược của bà ta cuối cùng cũng được hạ xuống.
Trước còn tưởng rằng mãi mà không tìm thấy Tịch Thần Hạn thì lễ đính hôn này sẽ bị thất bại, nhưng bây giờ Tịch Thần Hạn đã chủ động xuất hiện, tất cả đều có thể tiến hành bình thường rồi.
“Nhưng....”
“Cảnh Hào, không có cái gì nhưng cả. Thị trưởng Vũ đã nhận lời bà, việc đấu thầu miếng đất nhất định thuộc về nhà họ Cung. Bây giờ cháu phải chuẩn bị tài liệu đấu thầu cho tốt. Bên bà đang rất bận, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.”
Dương Tuyết Như không đợi Cung Cảnh Hào nói xong liền vội vàng ngắt máy.
Cung Cảnh Hào ném luôn điện thoại ra ngoài, trong đáy mắt anh ta đang có một cơn bão vô cùng mạnh chuẩn bị xuất hiện.
“Vũ Tiểu Kiều!!!”
“Đồ phụ nữ ngu ngốc!!! Bị người khác chơi đùa mà không biết.”
Cung Cảnh Hào đột nhiên rất lo lắng, Vũ Tiểu Kiều xuất hiện ở buổi lễ đính hôn thì sẽ là một khiếp nạn của cô, trở thành vật hy sinh đại diện cho sự chung thuỷ của Tịch Thần Hạn và Vũ Phi Phi, anh ta nhanh chóng sải bước đi đên hiện trường lễ đính hôn.
*
Tịch Thần hạn đứng trên sân khấu.
Trong ánh sáng chói mắt trên sân khấu, dáng người anh cao lớn thẳng tắp, trên người mặc một bộ đồ tây được đặt may riêng, khiến anh càng trở nên vô cùng đẹp trai, giống như một vị đế vương ngồi tít trên cao.
Đám nữ sinh không ngừng trầm trồ kinh ngạc gọi lên, “Cậu Thần đến rồi, cậu Thần.”
“Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu Thần rồi.”
“Anh ấy đẹp trai quá——”
Nếu như không phải bị vướng bây giờ là buổi tiệc đính hôn thì chỉ sợ đám nữ sinh này sẽ hai mắt phát sáng bổ nhào về phía Tịch Thần Hạn.
“Cũng không biết, cậu Thần vì cô Vũ Phi Phi mà chuẩn bị phần quà lớn gì vậy?”
“Chuẩn bị kĩ càng như vậy, xem ra chúng ta sắp được mở rộng tầm mắt rồi.”
Vũ Phi Phi nhìn Tịch Thần Hạn ở trong vòng ánh sáng, dáng người cao lớn đẹp trai của anh khiến trái tim kích động của cô ta điên cuồng đập thình thịch.
“Mẹ, con căng thẳng quá.”
Tôn Hồng nhanh chóng kéo chặt lấy tay Vũ Phi Phi, bà ta cũng căng thẳng đến mức không ngừng run rẩy.
“Phi Phi, con nhất định phải bình tĩnh, phải thận trọng, đừng khiến người khác chê cười.”
“Đúng vậy Phi Phi, cậu Thần không chủ động đến trước mặt con giải thích rõ việc tại sao anh ấy đến muộn thì nhất định con không được chủ động lên trên đó.”
Vũ Kiến Trung đanh mặt lại, lại nói, “Buổi tiệc như thế này nhất định phải có thể diện, nếu không nhà họ Vũ chúng ta sẽ bị người khác chế giễu.”
Vũ Kiến Trung không tin, trong buổi tiệc thế này, Tịch Thần Hạn vẫn còn làm ra vẻ cậu Thần mà không cho nhà họ Vũ ông ta thể diện.”
“Hừm, nếu không, chúng ta đi thẳng về, xem cuối cùng người mất mặt có phải nhà họ Tịch hay không.” Vũ Kiến Trung ưỡn ngực, làm ra dáng của thị trưởng.
Đúng lúc này, cửa chính của sảnh tiệc bỗng nhiên được mở ra.
Tất cả mọi người đều nhìn vào phía cửa lễ đường.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cửa chính trở nên sáng rực.
Trong ánh sáng chói mắt đó có một dáng người xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người....
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Người phụ nữ kia là ai vậy?
Hội trường huyên náo bỗng nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nín thở nhìn vào dáng người xinh đẹp kia.
Khi tất cả mọi người nhìn rõ người đến là ai thì lại hít thêm một hơi khí lạnh nữa.
“Đây.....đây không phải Vũ Tiểu Kiều sao?”
“Người thứ ba trong tin đồn tình ái với cậu Thần sao.”
Lập tức trong sảnh hội trường liền trở nên ồn ào.
“Sao cô ta đến đây vậy?”
“Đây là chuyện gì vậy?”