Mấy nữ sinh nhanh chóng nín thở, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, từng bước từng bước giẫm lên nền đá hoa, còn có giọng nói trầm thấp kính cẩn.
“Cậu Thần, cô Vũ ở phòng nghỉ ngơi cho khách ở phía trước mặt.”
Người nói chuyện là Đông Thanh.
Trong đáy mắt của Bạch Lạc Băng xoẹt qua một tia nghi ngờ, cậu Thần sao?
Chắc là Tịch Thần Hạn!
Lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi, sao anh vẫn chưa đến đó vậy?
Bạch Lạc Băng từ từ hé một mắt ra nhìn bóng lưng cao lớn của Tịch Thần Hạn đã dần dần đi xa đi đến phòng nghỉ ngơi cho khách ở góc bên kia.
Bạch Lạc Băng chau mày.
Cô Vũ sao?
Bây giờ Vũ Phi Phi đang ở sảnh chính của bữa tiệc để tiếp đón khách mời đến tham gia tiệc rượu, vốn không ở phòng nghỉ ngơi cho khách, cô Vũ mà Tịch Thần Hạn đến phòng nghỉ ngơi cho khách để tìm là ai vậy?
Bạch Lạc Băng đột nhiên hít một hơi lạnh, cô ta lập tức trợn trừng mắt lên.
Lẽ nào là Vũ Tiểu Kiều sao?
Tịch Thần Hạn lại dám mang phụ nữ bên ngoài đến nơi tổ chức đính hôn của anh, anh có ý gì vậy? Chẳng trách mọi người đều không tìm thấy Vũ Tiểu Kiều, hoá ra là được cậu Thần bảo vệ ở bên mình.
Con mắt của Bạch Lạc Băng từ từ nheo lại, trong đáy mắt xoẹt qua một tia u ám.
“Các em trở về trước đi, chị đến phòng giành cho khách thay bộ quần áo.” Bạch Lạc Băng nói với mấy nữ sinh.
“Chị Lạc Băng, chị nhanh lên lên nhé, buổi lễ sắp bắt đầu rồi.” Mấy nữ sinh lẩm bẩm mấy câu rồi quay người rời đi.
Bạch Lạc Băng quan sát xung quanh không có người liền đi lại gần phòng nghỉ cho khách ở phía không xa kia, không ngờ rằng ở chỗ đó còn có hai vệ sĩ canh trừng.
Cô ta không dám lại quá gần liền trốn ở phía sau một cái cột.
A, a.....
Nếu Vũ Tiểu Kiều thật sự ở đây, vậy thì thú vị rồi.
Xem ra buổi tiệc đính hôn này có kịch vui để xem rồi!
Trong đáy mắt Bạch Lạc Băng xoẹt qua một tia quỷ dị.
*
Vũ Tiểu Kiều đứng trước cửa sổ, nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, thế là cô không nhịn được mà quay đầu lại.....
Tịch Thần Hạn đứng ở cửa, dáng người cao lớn thẳng tắp.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ tây màu đen được đặt làm, thiết kế rất cầu kỳ, cửa tay áo được đính cúc đồi mồi rất quý giá và tinh xảo, kiểu tóc cũng được tạo hình rất cẩn thận, cùng với gương mặt đẹp trai hoàn hảo tuyệt thế của anh, khiến cả người anh càng thêm tôn quý và thanh nhã.
Tầm nhìn của Vũ Tiểu Kiều có chút ngẩn ngơ, cô hơi hé miệng ra, “Anh đến rồi.”
Tịch Thần Hạn không lên tiếng, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào cô, trong con mắt sâu thẳm xoẹt qua một tia tán thưởng.
Người phụ nữ này, hơi trang điểm một chút, quả nhiên đẹp đến mức không sao tả được.
Anh thong dong bước về phía cô, dường như là muốn đánh giá cô từ trên xuống dưới kĩ hơn.
Nhưng khắp người anh lại toả ra sự bá đạo và quyền thế khiến Vũ Tiểu Kiều không kiềm được mà lùi về phía sau một bước.
Anh chính là đế vương trời sinh, có thể khiến bất kỳ ai đều không kiềm chế được mà thuần phục trước mặt anh, không dám nhìn thằng vào anh.
Vũ Tiểu Kiều muốn nói gì đó.
Nhưng lời vừa đến miệng đã bị ánh mắt của anh làm cho phải nuốt lại hết.
“Lễ phục không tệ, trang sức trên tóc có chút quê mùa, thay cái khác đi.” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói.
“Hử...”
Vũ Tiểu Kiều ngây mặt ra nhìn anh, nhưng anh lại quay người đi ra ngoài.
“Anh.....”
Vũ Tiểu Kiều muốn gọi anh lại, nhưng anh đã sải bước đi ra ngoài biến mất trong tầm nhìn của cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói một chữ.
Người đàn ông này.
Là đến kiểm tra xem cô trang điểm và ăn mặc có đủ hoàn hảo hay không sao?
Đông Thanh nhanh chóng dẫn mấy thợ trang điểm vào, bọn họ tháo dây hoa trang sức màu tím trên tóc cô xuống, đeo cho cô một chiếc vương miệng kim cương tinh xảo lên đầu.
Vũ Tiểu Kiều nhìn vào trong gương, nhìn cô giống hệt như một nàng công chúa thực sự, cả khuôn mặt cô trở nên nghi hoặc.
Rốt cuộc người đàn ông chuyên chế bá đạo này có ý gì?
Bạch Lạc Băng thấy Tịch Thần Hạn rời khỏi phòng nghỉ ngơi thì cô ta nhanh chóng lặng lẽ trở về sảnh tiệc.
Trong sảnh tiệc, Tịch Thần Hạn vẫn chưa xuất hiện.
Những bị khách mời tụm năm tụm ba lại với nhau khẽ bàn tán xôn xao.
“Thị trưởng Vũ và con gái của ông ấy đến từ rất sớm, sao cậu Thần vẫn chưa đến vậy?”
Người bên cạnh cười mỉa một tiếng, “Một người gả một người cưới, một thị trưởng cỏn con một nhà quyền quý bậc nhất, có thể giống nhau sao?”
“Theo như tôi thấy không đơn giản như vậy đâu. Cậu Thần có tám phần là bị người phụ nữ bên ngoài trói chân rồi.”
“Haha....”
Trong lòng Vũ Phi Phi vô cùng lo lắng, cô ta lâu lâu lại nhìn về phía cửa chính trông mong.
Bạch Lạc Băng nở nụ cười sải bước bước tới.
“Phi Phi à, ngày quan trọng như vậy, sao cậu Thần lại đến muộn vậy?”
Mấy nữ sinh cũng nhanh chóng quây lại.
“Đúng vậy Phi Phi, cậu còn nói giới thiệu cậu Thần cho bọn mình quen biết, có khi nào cậu Thần không đến không?”
“Hôm nay là ngày đính hôn của bọn mình, sao cậu Thần có thể không đến chứ.” Vũ Phi Phi quát lên một câu.
Bạch Lạc Băng che miệng cười, “Chỉ là không biết....bây giờ cậu Thần đang bận gì vậy? Sao vẫn chưa đến gặp vợ chưa cưới chính thức của anh ấy vậy?”
“Thần Hạn vừa gọi điện cho em, nói anh ấy đang bị tắc đường, đang đi vội đến đây.” Vũ Phi Phi vội vàng nói.
“Hả, mọi người đều nói xe của cậu Thần sớm đã đỗ ở ngoài khách sạn rồi, sao vẫn tắc đường vậy?”
Mặt Vũ Phi Phi biến sắc, “Anh ấy....có việc nên lại ra ngoài rồi.”
Bạch Lạc Băng cười khinh thường, “Chị là thấy bộ dạng mỏi mắt chờ mong của em nên lo lắng thay em đó. Chị nghe nói, gần đây cậu Thần rất bận, anh ấy bận đến mức ngay cả thời gian gặp mặt em cũng không có.”
“Cũng không biết, cậu Thần đang bận công việc hay là bận ở bên cạnh người phụ nữ khác.”
Vũ Phi Phi tức giận, “Bạch Lạc Băng.”
Bây giờ thân phận của cô ta là vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn, sẽ không phải phải cúi người trước Bạch Lạc Băng để cho Bạch Lạc Băng đè đầu cưỡi cổ nữa.
Bạch Lạc Băng khinh thường cười, “Phi Phi à, chị cũng có lòng tốt, chỉ là đang nhắc nhở em, tuy Vũ Tiểu Kiều là chị gái em, nhưng em cũng phải cẩn thận một chút.”
“Đúng rồi Phi Phi, không phải trước đó đã nói Vũ Tiểu Kiều làm phù dâu của em sao? Sao cô ta vẫn chưa đến vậy?” Bạch Lạc Băng làm như thật nhìn xung quanh một cái.
“Đừng nhắc đến đồ đê tiện đó với em.” Vũ Phi Phi tức đến nỗi ngực phập phồng.
Bạch Lạc Băng tặc lưỡi hai tiếng rồi lắc đầu.
“Phi Phi à, cậu Thần mãi không xuất hiện, em vẫn nên đi tìm xem. Ngộ nhỡ anh ấy ngủ quên ở phòng nghỉ ngơi nào cũng nên, nếu bỏ lỡ lễ đính hôn thì làm thế nào mới tốt đây.”
Vũ Phi Phi đột nhiên mở to mắt ra, cô ta cảm nhận rõ ràng được trong lời nói của Bạch Lạc Băng có ý khác, cô ta không để ý đến tất cả khách mời trong sảnh tiệc, nhanh chóng nhấc váy chạy ra bên ngoài.
“Phi Phi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, con đi đâu vậy?”
Tôn Hồng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hai tay Bạch Lạc Băng ôm trước ngực bật cười, “Vở kịch này hình như càng lúc càng đặc sắc.”
Khách mời thấy Vũ Phi Phi chạy ra ngoài, thì có người cũng chạy theo, muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Lạc Băng giẫm giày cao gót thong dong đi phía sau, cô ta cố ý khiến Vũ Phi Phi chú ý đến phòng nghỉ ngơi giành cho khách ở phía không xa kia.
Trước cửa căn phòng đó vẫn có hai vệ sĩ đứng canh chừng.
Vũ Phi Phi nhanh chóng xông vào, đẩy bỏ vệ sĩ ra, không ngừng gõ cửa.
“Cậu Thần, cậu Thần, anh ở bên trong sao?” Vũ Phi Phi sốt ruột không ngừng hét to lên.
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô không biết người bên ngoài là ai, còn chưa đợi cô ngăn cản thì thợ trang điểm đã mở cửa phòng ra.
Vũ Phi Phi nhanh chóng xông vào, lập tức thét chói tai lên.
“Vũ Tiểu Kiều——-”