Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào lỗ.
Theo bản năng, Diệp Thư vén chiếc chăn bông lên để che đi sự xấu hổ của mình.
Mẹ kế Ôn Mỹ Lan vừa vào cửa liền chỉ vào Diệp Thư chửi ầm lên: " Diệp Thư, mày đền tiền đi. Đây là ngại hại Diệp gia chúng ta chưa đủ hay sao? Tối hôm qua, tại tiệc đính hôn, mày lại không xuất hiện, trốn ở chỗ này làm cái gì? Gặp mặt đàn ông sao? Mày có biết hay không? Tại vì mày không xuất hiện nên Cố gia tạm thời thay đổi cô dâu.Về sau, ai sẽ cho Diệp gia tiền đây?"
Tạm thời thay đổi cô dâu? Chắc là người phụ nữ đã quan hệ bất chính với Cố Tả Thành đêm qua?
Diệp Thư cười lạnh một tiếng: " Ôn Mỹ Lan, Diệp Thư tôi cho tới bây giờ cũng không phải là người phụ nữ vì tiền mà gả."
Cô sẽ gả khi là tình yêu.
Chỉ tiếc, mắt cô bị mù nên đã nhìn lầm người rồi.
" Mày, cái đồ chết tiệt. Đền tiền đi. Thật là điên rồi! Mày có biết không, sau khi ba mày mất đi, Diệp gia chúng ta......"
Ôn Mỹ Lan chưa kịp nói xong đã cả thấy một bóng đen lớn đang áp chế mình.
Không khí xung quang tự nhiên lạnh đi mấy độ.
Vừa ngẩng đầu liền đối diện với một cái mép râu đen của một người đàn ông vạm vỡ đang lạnh lùng nhìn bà.
Ôn Mỹ Lan lập tức bị dọa sợ, vừa nghiêng người sang một bên tránh đi vừa hướng về phía Diệp Thư đang ngồi trên giường nói: " Cố gia cho người tới hỏi thăm mày, mày có bản lĩnh thì tự mình chịu trách nhiệm. Đừng để liên lụy tới Diệp gia chúng ta."
Hắc Diện Thần nhíu mày, liếc mắt nhìn Ôn Mỹ Lan một cái.
Ôn Mỹ Lan sợ hãi co rụt cổ lại, bước ra ngoài, trước khi đi còn cố ý đóng cửa lại.
Diệp Thư trầm mặt, cũng không nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: " Chẳng lẽ Cố gia muốn kẻ ác kiện trước hả?"
Nếu nói về việc vượt quá giới hạn, theo thứ tự trước sau, cô cũng không thua thiệt Cố Tả Thành.
Khi nói chuyện, Diệp Thư còn cố ý đưa tay giơ lên quơ quơ. Trên tay là chiếc đồng hồ Piaget màu vàng.
Ánh mắt của Hắc Diện Thần run lên, trên mặt còn có một chút kinh ngạc.
Giây tiếp theo, anh ta cúi đầu cung kính: " Diệp tiểu thư, Thịnh tiên sinh cho mời."
Thịnh tiên sinh?
Trong nháy mắt, đầu óc của Diệp Thư trống rỗng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt cô nhanh chóng trắng bệch, vội vàng bỏ tay xuống, xấu hổ cởi đồng hồ ra.
Hắc Diện Thần cũng đã để lại một cái túi, xoay người đi ra khỏi phòng.
Diệp Thư hơi bối rối.
Cô liếc qua cái túi to kia. Đây là một chiếc túi mua sắm của Prada.
Mở ra, bên trong là một bộ váy ngắn cùng với nội y.
Chúng đều là những mẫu mới nhất trong mùa của Prada và màu sắc là màu xanh da trời yêu thích của cô.
Khóe miệng Diệp Thư bất giác co rúm lại một chút.
Mặc quần áo vào và đi đôi giày cao gót màu xanh ngọc, cùng với vẻ đẹp vốn có khiến cô trở nên tao nhã và quyến rũ hơn nữa.
Diệp Thư vén mái tóc dài gợn sóng sang một bên, trang điểm, rồi bước ra khỏi phòng.
Hắc Diện Thần vẫn đang đợi ở đó, liếc thấy nàng, trong đáy mắt nam tính hiện lên một tia kinh ngạc mang theo một chút tán thưởng.
Khi Diệp Thư được đưa đến trước mặt Thịnh Thiếu Sâm, anh ta đã có chút không kiên nhẫn.
Dưới chân, tàn thuốc lá rơi đầy mặt đất.
Mùi khói xung quanh nồng nặc, nhưng vẫn không thể che dấu được mùi đàn hương độc nhất vô nhị trên người của anh.
Rất dễ chịu, còn mang theo một chút kỉ niệm đã lâu, tâm trạng Diệp Thư bất giác thả lỏng một chút.
Diệp Thư tháo chiếc đồng hồ Piaget trên tay xuống đưa cho anh: " Thịnh tiên sinh làm rơi."
Thịnh Thiếu Sâm có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái. Tim bất giác đập nhanh.
Nhìn Diệp Thư trong chiếc váy ngắn màu xanh da trời, trẻ trung và sáng chói, một cảm giác quen thuộc khó tả giống như anh đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Thịnh Thiếu Sâm duỗi tay tiếp nhận đồng hồ, tùy ý mang trên tay.
Động tác của anh lười biếng nhưng lại ngang ngược.
Là tính tình ngang ngược của giới nhà giàu, toát lên khí chất cao quý nói không nên lời.
Một người không mê trai như Diệp Thư lại có chút không chống đở nổi, tim đập nhanh.