Trên hành lang dài mờ ảo của khách sạn, Diệp Thư kéo váy cưới, giẫm lên cánh hoa hồng rãi trên thảm đỏ chạy như điên về phía trước.
Phía sau, âm thanh nam nữ triền miên thở dốc đan xen nhau kéo dài.
Dưới lầu, khách khứa nhộn nhịp.
Tiệc đính hôn sắp diễn ra nhưng vị hôn phu của cô lại đang triền miên cùng người phụ nữ khác.
Diệp Thư cảm thấy đây là ngày tủi nhục nhất trong cuộc đời của cô.
Tấm voan trùm đầu đã tháo xuống, váy cưới bị xé rách.
Diệp Thư bước càng lúc càng nhanh. Cô chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh để ngay lập tức bay khỏi nơi đau lòng này.
Khi đi qua góc cầu thang, bước chân của Diệp Thư loạng choạng, ngã xuống.
Cô đau đớn nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống trước mặt các vị quan khách trong tư thế xấu hổ nhất trên đời và trở thành cô dâu nhục nhất trong lịch sử Tân Thành.
Nhưng mà chuyện đã không xảy ra.
Diệp Thư phát hiện mình đã đâm vào một lòng ngực nóng bỏng.
"Thật xin lỗi" Theo bản năng, Diệp Thư muốn lùi lại.
Cô hoàn toàn bị đối phương áp sát, giống như một con thú bị bao vây. Anh ta gầm nhẹ, đẩy cô vào bên trong phòng tối.
Cái trán của Diệp Thư đập vào mép giường, cơn đau đớn khiến cô sắp ngất đi.
Cô còn chưa hiểu được tình huống gì, thì đã bị đối phương kiềm hãm trong vòng tay của anh ta.
Dù cho cô giãy giụa như thế nào cũng vô ích.
Dưới ánh đèn lấp lánh mờ ảo lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, tim cô xao động.
Đêm........ Sự sợ hãi, xấu hổ và giận dữ của Diệp Thư luân phiên nhau.
Ngày hôm sau.
Khi Diệp Thư tỉnh lại, người đã sớm không còn bên cạnh. Chỉ có mùi đàn hương thoang thoảng dường như rất quen thuộc.
Cô ngồi dựa vào đầu giường ủ rũ, vò đầu bứt tóc, tâm trạng rối bời. Trong lòng có nhiều suy nghĩ phức tạp.
Người đàn ông nhà giàu có, cơ bụng tám múi săn chắc, co dãn, chân dài hoàn mỹ, đôi môi mỏng gợi cảm, hầu kiết khêu gợi. Từng hình ảnh chồng chéo lên nhau hiện ra, mỗi bức ảnh đều khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh, huyết mạch sôi trào.
Những hình ảnh này cứ hiện lên trong tâm trí cô, không thể nào quên.
Không biết từ khi nào, hai bên tai của Diệp Thư đã đỏ bừng lên.
Trước đó, cô vẫn là người chịu tổn thương của việc vượt quá giới hạn.
Giây tiếp theo, cô đã trở thành người vượt quá giới hạn.
Diệp Thư, cô đúng là người gặp nhiều xui xẻo.
Diệp Thư châm một điếu thuốc, nhìn làn khói mờ ảo, trong lòng nói thầm: Cố Tả Thành, anh một lần, tôi một lần, hai chúng ta huề nhau.
Từ nay về sau, anh đi con đường của anh, tôi đi con đường của tôi, hai chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa.
Diệp Thư cầm điếu thuốc lá dụi vào gạt tàn, xoay người, chuẩn bị bước xuống giường.
Đột nhiên, trên đùi có cái gì đó rơi xuống.
Diệp Thư nhíu mày, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cái đồng hồ nam màu vàng sáng chói nằm ở đó.
Diệp Thư nhận ra đây là một chiếc đồng hồ cao cấp nhất được chế tạo độc quyền bởi Piaget.
Piaget là thương hiệu được yêu thích nhất của giới thượng lưu, có giá trị xa xĩ. Có lẽ, người đàn ông đêm qua không phải giàu có thì cũng là cao quý.
Diệp Thư cầm chiếc đồng hồ xem xét, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại.
Trên đồng hồ, chữ " Sâm" hiện ra chói lọi.
Cả Tân Thành này, chỉ có Thịnh Thiếu Sâm, người đứng đầu Thịnh gia mới khắc chữ "Sâm" vào vật tùy thân.
Tim Diệp Thư run lên, hàng trăm suy nghĩ xoay tròn.
Thịnh Thiếu Sâm – đệ nhất nam thần cấm dục của Tân Thành mắc chứng sợ phụ nữ nghiêm trọng.
Cũng là người đàn ông trong mộng của hàng nghìn cô gái ở Tân Thành.
Không thể tưởng tượng được thế nhưng lại bị cô ngủ.
Diệp Thiến tự cười nhạo bản thân mình luôn mong có một đám cưới náo nhiệt.
Bây giờ, coi như là đã được như mong muốn?
Tiệc đính hôn này, cô không chỉ làm rõ sự phản bội của vị hôn phu mà còn phá vỡ lời đồn đại như thần của Thịnh Thiếu Sâm........ Lời đồn đại mắc chứng sợ phụ nữ.
Điều quan trọng nhất là – Thịnh Thiếu Sâm là anh họ của vị hôn phu Cố Tả Thành của cô.
Không biết, khi anh ta biết cô đã ngủ với anh họ của mình thì sẽ như thế nào?
Chuyện này có được tính là quả báo không?
Trong lòng Diệp Thư mơ hồ dâng lên một tia vui sướng.
Cô thuận tay đeo chiếc đồng hồ màu vàng này vào cổ tay mảnh khảnh của mình.