Diệp Thư cúi đầu: " Thịnh tiên sinh, tối hôm qua..."
" Ký nó đi!" Thịnh Thiếu Sâm ngắt lời của cô.
Nếu nói tối hôm qua, hai người quan hệ là do tác dụng của thuốc, ý loạn tình mê, đã làm cho người phụ nữ này có cơ hội.
Vì vậy, vào thời điểm này, họ đang đối mặt với nhau, chân thật tiếp xúc.
Chứng bệnh sợ phụ nữ của hắn lại không có tái phát.
Như vậy, chính là cô!
Một bản thỏa thuận đưa tới trước mặt Diệp Thư.
Diệp Thư sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy dưới đôi mắt sáng lên màu lam kia là một ánh mắt cực kỳ kiên định.
Đôi mắt ấy như biển sâu sẽ kéo cô vào một hoàn cảnh u mê không lối thoát bất cứ lúc nào.
Diệp Thư vội vàng thu hồi ánh mắt, tiếp nhận thỏa thuận, lật xem.
" Thịnh tiên sinh, đây là bản thỏa thuận trước khi kết hôn!" Mặc dù cô không hiểu pháp luật, nhưng nhận thức cơ bản vẫn có.
Thịnh Thiếu Sâm đưa cho cô một bản thỏa thuận trước khi kết hôn. Cô không hiểu được bọn họ chỉ là ngủ một đêm.
Cô và Cố Tả Thành cắt đứt quan hệ. Tình cảm mười năm còn không thể đi đến cuối cùng.
Làm như thế nào lại bước vào con đường hôn nhân hoang đường do tình một đêm mang đến?
"Ừ" Sắc mặt Thịnh Thiếu Sâm tối sầm. Có thể nhìn ra được, anh ta không thích ở cùng phụ nữ quá lâu.
Diệp Thư tự giác lùi lại một bước, giữ khoảng cách hơn một mét với anh.
Nghe đồn, Thịnh Thiếu Sâm không thích những người phụ nữ đến gần. Sau năm bảy tuổi, không một người phụ nữ nào có thể đến gần anh ta, kể cả mẹ của anh ta.
Diệp Thư là trường hợp ngoại lệ, cũng là việc ngoài ý muốn.
" Thật xin lỗi, bản thỏa thuận này, tôi không thể ký được!" Diệp Thư không cần lật xem tiếp mà trực tiếp trả bản thỏa thuận lại cho Thịnh Thiếu Sâm.
Thịnh Thiếu Sâm không nhận lấy, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Ánh mắt màu lam sâu thẩm, nguy hiểm như muốn thiêu đốt cô.
Ánh mắt của hắn thực sắc bén, có thể khiến tâm hoảng loạn. Trong lòng Diệp Thư hoảng sợ, nhưng trên mặt lại giả bộ điềm tĩnh.
"Thịnh tiên sinh, nếu hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng thì tương đương với việc đào hố chôn mình."
"....."
Thịnh Thiếu Sâm nhíu mày, giống như đang suy nghĩ đến vấn đề cô nói.
Diệp Thư cho rằng anh đã nghĩ thông suốt, mỉm cười lịch sự nói: " Thịnh tiên sinh, anh và tôi đều là người trưởng thành. Chuyện tối hôm qua xem như là một sai lầm hấp dẫn. Anh không cần chịu trách nhiệm, tôi cũng không cần chịu trách nhiệm. Tạm biệt."
Diệp Thư trực tiếp đem thỏa thuận nhét vào trong tay của Thịnh Thiếu Sâm, xoay người rời đi.
Giọng nói từ tính, trầm ấm của người đàn ông phía sau vang lên: " Tôi có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của ba cô."
Toàn thân Diệp Thư cứng đờ, không thể phủ nhận, cô có chút động tâm.
" Tập đoàn Diệp thị, tôi cũng có thể lấy lại cho cô" Thịnh Thiếu Sâm tiếp tục tăng thêm dụ dỗ.
Tâm Diệp Thư dao động, đôi môi đang mím chặt run lên nhè nhẹ.
Khi ba cô ốm nặng, ông đã giao cho cô quyền điều hành Diệp thị.
Cô lại dễ dàng tin tưởng chú nhỏ, đem quyền hành giao lại cho kẻ gian.
Cô còn nhớ rất rõ, ngày mà Diệp thị thay đổi người điều hành thành chú và cảnh tượng chết không nhắm mắt của ba cô – Diệp Trung Minh.
" Thành giao!" Diệp Thư kiên định. Cô đem nước mắt thu ngược trở về.
Quay người, mỉm cười và vươn tay về phía Thịnh Thiếu Sâm.
Thịnh Thiếu Sâm lạnh lùng nhìn bàn tay nhỏ nhắn, yếu ớt không xương của cô, lặng yên không một tiếng động lùi về phía sau từng bước, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hắc Diện Thần bên cạnh một cái: " Quan Cửu!"
Quan Cửu đem thỏa thuận trong tay Thịnh Thiếu Sâm lấy ra, mở đến trang kí tên, đưa cho Diệp Thư một cây bút: " Diệp tiểu thư, mời ký tên vào đây."
Diệp Thư nhìn vào chỗ ký tên, phía bên trên, anh đã ký vào ba chữ to có lực Thịnh Thiếu Sâm.
Chữ cũng giống như con người của anh vậy, mạnh mẽ và quyết đoán.
Trong phút chốc, tim của Diệp Thư đập nhanh hơn, loạn nhịp.