Người phát ra tiếng cười châm chọc là một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp, nhìn qua ước chừng cao 1m7, với chiều cao của cô ta đi giữa đám đông tuyệt đối là điểm sáng, càng khỏi phải nói đến dáng người phập phồng quyền rũ của cô ta, ngũ quan xinh đẹp nếu so với minh tinh nổi tiếng thì chỉ có hơn chứ không kém.
Mái tóc xoăn dài tùy ý xóa sau lưng, màu tóc nâu vàng tôn lên làn da trắng nõn của cô ta. Bởi vì cô ta đeo kính râm nên cô nhìn không rõ mặt mũi cô ta, nhưng vẫn có thể từ phần cằm lộ ra dưới mắt kính nhìn ra được đây tuyệt đối là một mỹ nữ.
Có điều mấy cái đó cũng không phải thứ hấp dẫn người khác nhất, thứ hấp dẫn nhất chính là khí chất tỏa ra từ người cô ta, vừa thấy liền biết là thiên kim tiểu thư, từng cử chỉ của cô ta đều lộ ra vẻ cao quý taonhã. "Không biết tự lượng sức mình"
Người phụ nữ khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói kiểu mị, trực tiếp vượt qua giữa hai người, thái độ ngạo mạn khiến người ta không nhịn được phải nổi trận lôi đình.
Khi nhìn thấy cô ta, Đường Hoan mơ hồ có cảm giác quen thuộc, thế nhưng xem khí chất tỏa ra trên người cô ta lại không chắc chắn lắm.
Trước kia Lương Phi Phi đều cho cô cảm giác hung hăng ương ngạnh không coi ai ra gì, mặc dù người phụ nữ trước mắt gần giống cô ấy nhưng khí chất lại kém quá xa.
Huống hồ hiện giờ Lương Phi Phi vẫn là người có tôi, không thể quang minh chính đại xuất hiện trước công chúng như này được. "Xin hỏi.." Nhìn bóng lưng cô ta, Đường Hoan do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn mở miệng. . Truyện Nữ Phụ
Chỉ là người phụ nữ kia cũng không thèm quay đầu lại, càng không nghe lọt tại lời nói của cô.
Thái độ của cô ta cũng khiến mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, tuy Đường Hoan nghe không rõ bọn họ nói cái gì, nhưng từ giọng điệu cử chỉ củabọn họ cũng có thể đoán được một ít.
Đơn giản là nói người phụ nữ vừa rồi xinh đẹp có khí chất thế nào, nếu không thì châm chọc kẻ nghèo kiết xác như cô thế mà lại muốn lôi kéo quan hệ với người có tiền.
Nhớ tới đây là nơi công cộng, Đường Hoan không muốn so đo quá nhiều nhưng La Vưu Phi lại không nghĩ vậy, kéo tay cô định tiến lên lý luận với người phụ nữ kia. Nếu không phải Đường Hoan gắt gao túm lấy cô thì không chừng giờ phút này hai người đã đánh nhau rồi. "Hoan Hoan, buông tay ra." La Vưu Phi dùng sức lắc lắc cánh tay bị Đường Hoan bắt lấy, nhưng vẫn bị cô gắt gao túm lại, "Cậu kéo tớ làm gì? Tớ muốn lý luận với người phụ nữ kia xem vừa rồi cô ta có ý gì, cho rằng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm sao, ra vẻ không coi ai gì đó cho ai xem? Cho rằng bản tiểu thư không có tiền sao?"
Nhìn người xem trò vui xung quanh dần dần nhiều hơn, Đường Hoan nháy mắt có chút đau đầu.
Tính tình La Vưu Phi luôn nóng này như vậy, người phụ nữ kia không nghi ngờ gì là muốn khiêu khích các cô, cô ấy tức giận cũng có thể hiểu được. Nhưng nếu thật sự muốn so đo thì người ta cũng chẳng làm gì cáccô cả, cho dù xông lên thì có thể nói người ta cái gì?
Hơn nữa, người phụ nữ kia vừa nhìn qua liền biết là kẻ không dễ chọc, cô cũng không muốn vô duyên vô có tăng thêm một kẻ địch. "Vưu Phi, câu bình tĩnh chút đi, cho dù chúng ta đi lên thì có thể nói cô ta cái gì, chẳng lẽ cậu không chú ý tới người phụ nữ kia không phải người chúng ta có thể đắc tội à. Cậu xem mấy vệ sĩ sau lưng cô ta đi, đoán chừng chúng ta còn chưa tới gần cô ta thì đã bị mấy vệ sĩ kia đánh cho mẹ cũng không quen biết rồi."
Mặc dù La Vưu Phi có chút nóng này nhưng cũng không phải người không có đầu óc, vừa nghe thấy lời cô nói liền nhíu mày lại, "Cậu xác định là không lừa tớ đấy chứ?" "Cậu ngốc à!” Đường Hoan duỗi tay chỉ chỉ trán cô, sau đó thở dài nhìn sang phía khác, “Cậu nhìn thấy mấy người kia không, mặc dù bọn họ nhìn giống người bình thường nhưng bọn họ lại thường xuyên nhìn chằm chăm người phụ nữ kia, vừa thấy liền biết cô ta không đơn giản."
Dù sao cô cũng đi theo bên người Đoạn Kim Thần lâu như vậy, có một số việc vẫn phải biết, người giàu có giống bọn họ ra ngoài nhất định sẽ có vệ sĩ theo sau để phòng ngừa mấy phần tử phạm pháp gây bấtlợi cho bọn họ.
Mặc dù mấy vệ sĩ kia không đi theo sát cô ta nhưng vẫn bị cô nhìn ra,
La Vưu Phi nhìn theo tầm mắt của cô, mày càng nhíu chặt hơn, rõ ràng là đã tin lời cô nói.
Chẳng qua La Vưu Phi vẫn có chút không cam lòng, rõ ràng cô ta cũng là một thiên kim tiểu thư, sao lại dưỡng thành thái độ không coi ai ra gì như thế chứ. “Cô ta thì tính thiên kim tiểu thư cái gì, vừa nhìn liền biết là loại người lòng dạ hẹp hòi." La Vưu Phi tức giận bất bình nói, “Cậu còn có khí chất hơn cô ta, cô ta so với cậu quả thật là một trời một vực"
Trong mắt cô ấy Đường Hoan vẫn luôn là người rất rộng lượng, chỉ có người khác chọc tới cô thì cô mới tức giận.
Thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy bạn thân của mình quá tuyệt.
Đường Hoan nở nụ cười khổ, nói thế nào đi nữa cô cũng học thiết kế, người phụ nữ vừa rồi tuy không mặc nhãn hiệu nổi tiếng nhưng cô vừa nhìn liền biết quần áo cô ta mặc đều là thiết kế riêng, tùy tiện lấy ra một bộ cũng đủ cho gia đình bình thường tiêu dùng một năm.
Bởi vậy có thể thấy được gia thể của người phụ nữkia rốt cuộc lớn đến mức nào, cô không muốn La Vưu Phi phải chịu thêm kích thích nên không nói ra sự thật, chỉ không thèm để ý cười cười, "Được rồi, cậu giận dỗi với người không quen biết làm gì, thật là, cậu thế này không phải tự tìm tôi chịu sao."
Tớ chỉ cảm thấy bất bình thay cậu thôi, La Vưu Phi định nói ra lời này, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, có thể cảm giác được thái độ thù địch của người phụ nữ vừa rồi.
Có điều cô cũng nhìn ra Đường Hoan không quen biết người phụ nữ kia, vì thế đành phải nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, thế nhưng cô không nói không có nghĩa là lửa giận trong lòng cứ thế bình ổn.
Cô chỉ cảm thấy khổ sở thay Đường Hoan, vì sao tất cả mọi người đều muốn nhằm vào cô ấy.
Từ Đường Văn Tình đến Lương Phi Phi, giờ lại thêm Mộ Vũ Nghiên, haiz...
Nghĩ tới đây, cô mệt mỏi lắc đầu trong lòng. "Được rồi, cậu cũng đừng tức giận nữa, tức giận với một người không quen biết chẳng đáng chút nào. Chúng ta vẫn nên đi dạo phố đi, nhanh chóng dạo xong rồi đi ăn cơm, tớ sắp chết đói rồi." Đường Hoàn cho rằng cô vẫn đang tức giận, khẩn trương cười nói.
Nhưng cô càng biểu hiện điềm nhiên không cóviệc gì, trong lòng La Vưu Phi lại càng khó chịu, cuối cũng vẫn không nhịn được trở tay kéo cô lại nghiêm túc lên tiếng, "Cậu nói thật cho tớ biết đi, có phải Mộ Vũ Nghiên lại đi gây sự với cậu rồi không?”
Trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn bận đàm phản việc hợp tác với khách hàng nên lơ là không quan tâm tới cô ấy lắm, cho tới giờ mới phát hiện sắc mặt của cô ấy có chút không tốt.
Đường Hoan không ngờ cô lại đột nhiên hỏi như vậy, sửng sốt một giây liền nở nụ cười, “Không có, giờ không phải tớ đang khoẻ mạnh đứng trước mặt cậu sao. Hơn nữa trong khoảng thời gian này Đoạn Kim Thần vẫn luôn ở cạnh tớ, tớ sống rất tốt, cậu không cần lo cho tớ đâu."
Rõ ràng cô ấy nói cực kỳ hạnh phúc nhưng La Vưu Phi không tin chút nào, nếu cô nói là sự thật thì vì sao nụ cười của cô vẫn bị thương như vậy?
Có điều cô ấy kiên trì nói vậy thì La Vưu Phi cũng không vạch trần, mỗi người đều có bí mật của mình, ngay cả cô cũng thế thì có tư cách gì đi nói người khác? “Chỉ cần cậu hạnh phúc là được. Đi thôi, để tới xem xem sau khi cậu lên làm giám đốc thiết kế thì ảnh mắt có tiến bộ hơn chút nào không."Bạn bè chân chính sẽ không làm đối phương khó xử, La Vưu Phi không rối rắm để tải vừa rồi nữa, một lần nữa thay đổi khuôn mặt tươi cười kéo tay Đường Hoan bắt đầu đi dạo,
Tươi cười trên mặt Đường Hoan vẫn không thay đổi, chỉ là trong lòng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô không hề muốn lừa gạt La Vưu Phi nhưng cô cũng không muốn khiến cô ấy lo lắng, có một số việc tự mình có thể xử lý tốt thì cần gì phải làm phiền người khác.
Hai người nói nói cười cười đi vào thang máy, sau đó vô cùng ăn ý không nói ra những chuyện không thoải mái nữa, thật giống như vừa rồi chỉ là một đoạn nhạc đêm, chỉ là trong lòng hai người suy nghĩ cái gì thì chỉ có chính mình mới biết rõ ràng.
La Vưu Phi rõ ràng là cực kỳ quen thuộc chỗ này, không chút do dự mà dẫn Đường Hoan đi thẳng lên tầng năm.
Cả tầng năm cơ bản đều là đồ công sở, người đến chỗ này tiêu phí đều là phụ nữ, trang phục công sở đủ loại kiểu dáng khiến Đường Hoan nhìn hoa cả mắt. “Đi thôi, chúng ta vào cửa hàng này nhìn xem Đường Hoan duỗi tay chỉ chỉ một cửa hàng quần áo ở ngay chính giữa, cô đè nén cảm xúc dưới đáy lòng, giảvờ như không có việc gì nói nói cười cười đi vào với La Vưu Phi.
Quả nhiên khi nhìn theo phương hướng Đường Hoan chỉ, hai mắt La Vưu Phi sáng lên, "Không tồi, sau khi làm nhà thiết kế quả nhiên ánh mắt tinh tiến không ít, đi, vào xem."
Không đợi Đường Hoan trả lời, La Vưu Phi liền kéo tay cô đi vào trong. Cửa hàng này vừa nhìn qua liền thấy đặc biệt hơn các cửa hàng khác, hơn nữa quần áo bên trong đều là phong cách mà các cô thích. “Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Quần áo ở đó cũng không chạy mất" Đường Hoan bị cô túm vào cửa hàng không nhịn được bất đắc dĩ nói. “Vậy thì chưa chắc, kiểu gì chả có người có con mắt tinh tường giống chúng ta.
Hai người đi vào trong, La Vưu Phi lập tức nhìn trúng một bộ trang phục công sở, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo thiết kế hình chữ V, quần ống rộng dài, hai bên vạt áo xẻ tà bất quy tắc.
Cả bộ quần áo nhìn qua cực kỳ tao nhã, thật giống như đặt may riêng cho La Vưu Phi vậy.
Lúc mới vào Đường Hoan cũng nhìn trúng bộ quần áo kia, cảm thấy La Vưu Phi nhất định sẽ thích, hiện giờ xem phản ứng của cô cũng không nhịn được bậtcười.
Hai người vừa vào cửa hàng lập tức có nhân viên hướng dẫn tiến đến nhiệt tình chào hỏi bọn họ, trên mặt nở nụ cười niềm nở, “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai người?" “Tôi muốn hỏi một chút, bộ kia.." La Vưu Phi gật gật đầu nhìn về phía bộ trang phục công sở bày ở kia, chỉ là còn chưa nói xong, một giọng nói xa lạ lại quen thuộc cắt ngang lời cô.
Hai người nhìn về nơi phát ra tiếng nói, liền nhìn thấy người phụ nữ dưới lầu đang uyển chuyển bước tới gân.
Người phụ nữ kia cũng không thèm liếc bọn họ một cái, không coi ai ra gì nhìn quanh cửa hàng một vòng.
Mà tay cô ta chỉ chính là bộ trang phục công sở mà La Vưu Phi vừa nhìn trúng, "Gói nó lại cho tôi."
Nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy thái độ của cô ta liền trở nên càng thêm cung kính, rõ ràng là quen biết cô ta, vừa nghe thấy lời cô ta nói liền chẳng thèm chăm sóc Đường Hoan và La Vưu Phi nữa. “Vâng, xin cô chờ chút."
Người phụ nữ kia ừ một tiếng liền đi vượt qua các cô, nếu đến giờ Đường Hoan vẫn không nhìn ra cô tacố ý thì quả thật là sống uổng phí rồi.