không khí đột nhiên trở nên yên lặng, tiếng hít thở của hai người vang vọng trong không trung.
Đôi môi mỏng của người đàn ông thốt ra lời nói lạnh như băng, "Vì thế chiếc xe hôm qua là em sai người khác làm đúng không, em không thể bao dung cô ấy đến mức đó ư?"
Anh cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng mình, hai tròng mắt Mộ Vũ Nghiên ầng ậc nước, “Thần... Em... Em chỉ là quá yêu anh thôi, em nghĩ đến cô ta có thể ở bên anh như vậy, em liền..." “Đừng quên chúng tôi đã là vợ chồng!" Người đàn ông gầm thét ra tiếng, nhân viên bên ngoài văn phòng nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của anh đều hoảng sợ, “Tôi không ngờ bây giờ em lại biến thành thế này, chẳng lẽ trong mắt em mạng người không đáng một đồng như vậy sao?"Lời chỉ trích vô tình khiến nước mắt của Mộ Vũ Nghiên tuôn rơi như vòi nước, thân thể cô run nhè nhẹ, cần đôi môi đỏ mọng, “ở trong mắt anh em tồi tệ như vậy sao? Anh nói thật cho em biết đi, có phải anh rất ghét em không? Em làm nhiều chuyện vì anh như vậy, chẳng lẽ cuối cùng chỉ đổi được một câu tâm tư ác độc của anh sao?" "Trước kia rõ ràng anh đã nói là sẽ lấy em, nhưng vì sao giờ em trở về mọi thứ đều thay đổi. Anh thậm chỉ còn quan tâm cô ta như vậy, anh nói cho em biết đi, có phải anh yêu cô ta rồi không?" Mộ Vũ Nghiên khóc lóc kể lể, khóc càng thêm đau lòng hơn.
Người đàn ông cũng không xúc động vì mấy lời nói đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta, lời nói ra càng như một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào lòng cô ta, “Bất kể quá khứ thế nào, hiện giờ cô ấy cũng là vợ của tôi, sau này nếu em còn làm ra những chuyện như vậy nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em đâu.” “Thần, anh..." “Em đi đi, tôi còn có việc phải làm."
Không đợi cô ta nói hết lời, người đàn ông trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, sắc mặt Mộ Vũ Nghiên nhảy mắt trở nên khó coi.Cô ta thật sự cực kỳ không cam lòng, cho dù có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng cô ta cũng hiểu quá rõ tính tình của người đàn ông trước mặt, hiện giờ nếu không đi thì chỉ khiến quan hệ giữa hai người càng căng thẳng hơn mà thôi.
Cuối cùng cô ta vẫn rời khỏi tập đoàn Đoàn thị, nhưng nỗi oán hận đối với Đường Hoan lại càng sâu hon.
Ở bên kia Đường Hoan buồn bực ở nhà, nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn hại cô.
Cô phát hiện ra từ khi lấy Đoạn Kim Thần, chất lượng cuộc sống được nâng cao nhưng lại bị nhiều người thù ghét hơn.
Còn có ông già đợt trước làm phiền cô rốt cuộc là ai? Vì sao ông ta lại muốn nhằm vào cô?
Mấy vấn đề này giống như thủy triều đè nặng lấy CÔ.
Cô vừa định ra ngoài đi dạo giải sầu, không ngờ lại nhận được điện thoại của La Vưu Phi.
Ngay khi cô vừa nghĩ ra chút manh mối, điện thoại lại đột nhiên vang lên. Cô vốn không định bắt máy nhưng nhìn tên người gọi dù sao cũng là bạn tốt của mình, cuối cùng đành bắt máy. Cô biết nếu La Vưu Phitìm mình thì nhất định là có việc, nếu không cũng sẽ không gọi cô vào lúc này. "Hoan Hoan, tớ có một tin tốt muốn chia sẻ với cậu đây, cậu có muốn đoán thử không?" Nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của cô ấy, tâm trạng vốn phiền muộn của Đường Hoàn cũng tốt hơn không ít.
Mặc dù bọn họ từng có chút hiểu lầm vì một số chuyện, nhưng mấy chuyện đó cũng đã sớm biến mất theo gió, quan hệ giữa hai người cũng đã sớm hòa hảo như lúc ban đầu. “Trúng 500 vạn hà?" Đường Hoan không hào hứng lắm nhàn nhạt mở miệng, La Vưu Phi vừa nghe liền lập tức lắc đầu, "Tớ nói này, cậu có thể đừng qua loa như vậy không, biểu hiện hưng phấn hơn một chút không được hả?" “Tớ thấy cậu căn bản là không muốn đoán" Giọng La Vưu Phi không vui truyền ra từ điện thoại, cho dù không nhìn thấy mặt cô Đường Hoan cũng có thể đoán được giờ phút này nhất định là cô đang trợn mắt.
Không đợi Đường Hoan lên tiếng, giọng La Vưu Phi lại truyền ra từ trong điện thoại, "Được rồi, hiếm khi tâm trạng bản tiểu thư tốt như hôm nay, tớ sẽ nói luôn cho cậu biết. Vụ hợp tác mà tớ đàm phán hơn một tháng cuối cùng cũng thành công rồi, vì thế ba tớ khenthường tớ 20 van" "Vậy thật đúng là chúc mừng câu, hiện giờ cậu cũng đã biến thành một phủ bà nhỏ rồi, có phải nên mời tớ ăn bữa cơm không?” Mặc dù tâm trạng có chút khó chịu, có điều Đường Hoan vẫn mở miệng trêu gheo. "Đó là đương nhiên." La Vưu Phi vỗ ngực hào phóng nói, "Chúng ta trực tiếp gặp nhau ở quán cafe trung tâm thành phố đi, vừa lúc có thể đi dạo phố mua cho cậu mấy bộ quần áo.
Lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới đã rất lâu rồi mình không đi dạo phố, quần áo cô mặc hiện giờ đều là Đoạn Kim Thần sai người chuẩn bị, trong ngăn tủ đều là quần áo mới, rất nhiều bộ còn chưa mặc lần nào.
Vì thế cô cũng không hứng thú đi dạo phố cho lắm, có điều cô cũng không từ chối ý tốt của bạn thân, gật đầu nói, “Được, vậy lát gặp"
Dù sao cô ở nhà cũng rành rỗi không có việc gì làm, Đoạn Kim Thần không cho cô ra ngoài nhưng không có nghĩa là cô sẽ thật sự ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa cô cũng không muốn mình luôn ở thế bị động.
Nếu như ra ngoài phát hiện kẻ nào khả nghi còn có thể thuận theo đó cho người tra xét nguồn gốc, côbiết Đoạn Kim Thần đã sai người âm thầm bảo vệ mình nên cũng không lo lắng lắm.
Sau khi cúp máy, Đường Hoan đổi một bộ quần áo thoải mái ra ngoài.
Chỉ là khi cô ra cửa cũng không để ý đến bên kia đường có một người đàn ông đứng sau một cây đại thụ, sau khi cô rời khỏi người đàn ông đó mới bước ra ngoài lấy di động gọi điện.
Cũng không biết có phải lúc cô ra cửa gặp đúng giờ tan tầm hay không, vì thế trên đường tắc một lúc lâu, đợi đến khi cô tới nơi đã là 6 giờ. "Bà nội của tôi ơi, sao tốc độ của cậu chậm thể hả?" La Vưu Phi đã ở đó đợi cô ròng rã một tiếng, vừa nhìn thấy cô liền lập tức oán giận.
Đường Hoan tự biết mình đuối lý, đành phải liên tục giải thích với cô ấy, "Thật xin lỗi, tớ không ngờ lại tắc đường như vậy"
La Vưu Phi hất cằm kiêu ngạo nói, “Tớ không nghe, dù sao tớ cũng đã đợi cậu lâu như vậy. Vốn muốn mời cậu ăn cơm rồi mới đi dạo phố nhưng giờ cậu tới trễ mà nhà hàng này cũng đã hết chỗ rồi, tớ liền trừng phạt cậu bằng cách cho cậu đói bụng vậy. Đi thôi, chúng ta đi dạo phố." "Chắc không phải cậu định lừa tớ tới mời cậu ăncơm đẩy chứ!" Đường Hoàn cũng không thấy đói, quay đầu nhìn cô mở miệng trêu ghẹo.
La Vưu Phi không nhịn được trợn trắng mắt, “Tớ giống loại người đó sao?" "Giống." Đường Hoan cực kỳ không nể mặt trả lời, La Vưu Phi nghe được liền giả vờ tức giận, "ĐƯỢC lắm, cậu đã nói vậy thì cậu mời khách đi, dù sao giờ cậu cũng là phu nhân nhà giàu, cũng không lo không có tiền. “Không, tớ thật sự không có tiền
Hai người cãi nhau ầm ĩ đi vào trung tâm thương mại, đi thẳng đến tầng năm dạo mấy cửa hàng quần áo nữ
Đường Hoan vốn chỉ đi theo La Vưu Phi nên cũng không để ý lắm, nhưng đi được một lúc, trên mặt liền hiện lên vẻ chần chờ không chịu đi vào, “Vưu Phi, cậu đưa tớ đến chỗ này làm gì? Cậu là người có tiền nhưng tớ không phải nha, một bộ quần áo ở đây ít nhất cũng mấy vạn đấy!"
Trung tâm thương mại này trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, trong đó có bán quần áo thời thượng nhất, trang sức mới nhất, bao gồm tất cả các kiểu dáng mà bạn không thể nào tưởng tượng ra được.
Tất cả đồ bên trong khiến người ta xem hoa cảmắt, hơn nữa giá cả còn không rẻ.
La Vưu Phi nghe thấy cô nói cũng không thèm để ý, kéo cô vào bên trong, "Nơi này chỉ là trung tâm thương mại hạng 2 mà thôi, có gì mà mua không nổi, cậu thích gì cứ việc lấy tớ thanh toán cho " "Nhưng nhìn qua mấy đồ trong này cũng không rè."
Đường Hoan cũng không nói là mình không có tiền mua, mà là cô cảm thấy không cần tiêu nhiều tiền như vậy, huống hồ cô còn có rất nhiều quần áo ở nhà, không cần phải uống phí số tiền này.
"Cậu cũng thấy đó, đồ bên trong đều là nhãn hiệu người mẫu, minh tinh đại ngôn, đồ làm sao mà rẻ được?" Cô nói xong liền kéo La Vưu Phi ra ngoài, “Chúng ta đi dạo chỗ khác đi, mặc dù cậu là thiên kim tiểu thư nhưng số tiền đó đều là do chú vất và kiểm được, tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm” La Vưu Phi nghe thấy lời cô nói nháy mắt có chút dở khóc dở cười, “Nếu cậu nói với người khác cậu là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Đoàn thị, tớ tin nhất định sẽ không có ai tin tưởng. Đây dù sao cũng trung tâm thương mại lớn, bên trong có nhãn hiệu nổi tiếng cũng là chuyện bình thường, nếu không thì có thiên kim tiểu thư nào muốn đi dạo chứ?"
Cô ấy nói xong, đột nhiên như ý thức được chuyệngì đó, kéo tay cô nháy mắt ra hiệu, "Chắc không phải cậu tiết kiệm tiền thay chồng cậu đấy chứ?"
Đường Hoan không nhịn được trợn trắng mắt, "Cậu nói linh tinh gì vậy, sao tớ phải tiết kiệm tiền thay anh ấy chứ."
Với giá trị con người của Đoạn Kim Thần đoán chừng tiền lãi cũng đủ cho anh sống mấy đời, cô sao có thể tiết kiệm tiền thay anh được.
Chỉ là, anh là anh, cô là cô.
Mặc dù hiện giờ đã cho hai người một cơ hội bắt đầu, nhưng chuyện này từ giờ về sau ai cũng không thể bảo đảm được, vì thế khi sự việc còn chưa có kết luận, cô không muốn tùy tiên tiêu tiền của anh. “Nếu không phải tiết kiệm tiền thay anh ta thì cậu sợ cái gì, có bản tiểu thư ở đây còn cần cậu trả tiền sao, đi thôi đi thôi, đừng lề mề nữa, còn kéo dài nữa thì hai người chúng ta đều phải làm quỷ chết đói đấy." La Vưu Phi túm tay cô kéo đi, “Sau khi cậu vào sẽ phát hiện rất nhiều đồ bên trong không đắt như cậu tưởng tượng đầu. “Sau khi cậu vào sẽ phát hiện bên trong có rất nhiều đồ bình thường, giá cả lại hợp lý" La Vưu Phi vừa kéo cô vào trong vừa không quên giải thích cho cô.
Thật sự không thể trách Đường Hoan không biết chỗ này, từ sau khi bà ngoài bị bệnh cô vừa đi làm thêm vừa chăm sóc bà, căn bản không có thời gian dạo phố.
Sau khi lấy Đoạn Kim Thần, cô lại bận đối phó với Đường Văn Tình hoặc là đến công ty đi làm, lúc đó thời gian dạo phố lại càng không có, vì thế quần áo của cô đều là Đoạn Kim Thần sai người chuẩn bị.
Từ đầu cô cũng đã bảo anh không cần phải chuẩn bị nhiều quần áo như vậy nhưng anh vẫn không nghe, mãi về sau cô cùng lười không nói nữa. "Được rồi được rồi, lần nào cậu cũng có lý hết, đợi lát nữa cậu thích cái gì thì cứ mua, tớ cũng lười không nói nữa, dù sao cậu thích là được"
Mặc dù La Vưu Phi sinh ra trong gia đình giàu có nhưng cô ấy cũng không giống những kẻ có tiền khác thích ăn chơi đàng điểm tiêu tiền bậy bạ, mặc đồ hàng hiệu nào đều là thoải mái thì mặc, đây cũng là một trong những lý do cô và La Vưu Phi trở thành bạn tốt.
Cô vừa mới dứt lời, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười nhạo, ý châm chọc rõ ràng như vậy khiến bọn họ muốn xem nhẹ cũng không được.
Ngay từ đầu còn tưởng là không phải nhằm vào bọn họ, nhưng khi bọn họ nhìn qua liền thấy một nụ cười châm chọc