Sắc mặt La Vưu Phi nháy mắt trở nên khó coi, tính tình cô luôn khá thẳng thắn, lại càng không thích nén giận, vừa rồi chẳng qua là nể mặt Đường Hoan mới không muốn so đo với cô ta. Nhưng giờ cô ta lại tiếp tục chế giễu gây khó dễ, còn tìm tới tận chỗ này thì sao cô có thể nhẫn nhịn được?
Cô lập tức bước lên trước, khoanh tay tức giận nói, “Cô không biết lễ phép là gì à? Bộ quần áo này là tôi vừa ý trước, dựa vào cái gì cô nói lấy liền lấy, việc gì cũng phải có thứ tự trước sau nhé.”
Tuy cô chẳng phải thiên kim tiểu thư nhà giàu nứt đố đổ vách gì, nhưng cũng là ngậm chìa khóa vàng lớn lên từ nhỏ, sao có thể dễ dàng nhịn cơn giận này được. Cô liếc nhìn nhân viên hướng dẫn, cười lạnh nói, “Nếu đây là cách tiếp khách của các người, tôi đây cũng muốn nói chuyện với cấp trên của các người xem sao.”
Cô không phát uy thì coi cô là mèo bệnh à? Thật là nực cười.
Xã hội hiện giờ là xã hội pháp chế, bất kể ở đâu đều phải chịu quản lý, hậu quả nhẹ thì là trừ lương, nặng thì mất việc, thậm chí rất có khả năng về sau không thể vào ngành dịch vụ được nữa.
Cô thật sự không lo lắng tí nào, mấy vệ sĩ kia nếu dám làm gì quá đáng với cô, cho dù làm ầm ĩ đến cục cảnh sát cũng là các cô có lý, có gì phải sợ.
Người phụ nữ cao gầy kia dường như vẫn không thèm để tâm đến lời nói của La Vưu Phi, không biết vì sao Đường Hoan luôn cảm thấy ánh mắt người phụ nữ kia nhìn cô quá mức khinh miệt, cho dù đối phương đeo kính nhưng cô vẫn có thể rõ ràng cảm giác được.
Cảm giác quen thuộc đó lại kéo tới khiến cô càng cảm thấy kỳ quái, người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
Mắt thấy La Vưu Phi sắp xúc động tiến lên, cô nhanh chóng kéo cánh tay cô ấy lắc lắc đầu, ra hiệu bảo cô ấy đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Bây giờ thân phận đối phương là gì bọn họ cũng không biết, nếu liều lĩnh đánh nhau với cô ta chỉ sợ người chịu thiệt là bọn họ.
Cô ưỡn ngực đi đến trước mặt cô ta, giọng nói trong veo lạnh lùng lại không mất lễ phép hỏi, “Chào cô, chúng ta có quen biết nhau không nhỉ?”
Giọng cô mang theo vẻ thăm dò ngờ vực, cảm giác quen thuộc đó lại càng ngày càng nồng đậm hơn.
Nhưng người phụ nữ kia cũng không trả lời vấn đề của cô, xuyên qua kính râm từ trên xuống dưới nhìn Đường Hoan.
Ánh mắt đánh giá kia thật giống như Đường Hoan là người trong suốt vậy.
Đường Hoan cũng không thèm để ý, thản nhiên để cô ta đánh giá, chỉ là dưới đáy lòng vẫn không ngừng suy đoán thân phận của cô ta.
Nếu không phải người phụ nữ kia đeo kính gần như che hết nửa khuôn mặt cô ta, cô đã sớm có thể thấy rõ người trước mặt là ai rồi.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ kia đột nhiên nhếch đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô ta, giọng nói độc đáo vang lên, “Cô Đoạn, mọi người đều nói cô lấy người đàn ông giàu nhất đế đô, vậy sao lại mang bạn mình đến mua loại quần áo này thế? Tôi nghe nói tổng giám đốc Đoạn rất thích cô tình nhân nhỏ của anh ta, xem ra địa vị của cô cũng chẳng ra gì nhỉ.”
Mỗi câu cô ta nói đều như một con dao sắc bén đâm thẳng vào ngực Đường Hoan, nghe giọng điệu cô ta thì giống như quan tâm đến cô, trên thực tế mỗi câu nói đều hàm ý châm chọc.
Đường Hoan còn chưa lên tiếng, La Vưu Phi đã tức không chịu được, kéo cô ra sau lạnh lùng nói, “Nói chuyện với người khác thì lễ phép một chút, chẳng lẽ cô chưa được học qua ư? Thầy giáo không dạy cô đừng có tùy tiện đánh giá người khác à?”
Nhưng người phụ nữ đeo kính kia lại không thèm nhìn La Vưu Phi, dùng lỗ mũi hừ một tiếng, trực tiếp cất bước đi về phía trước.
“Xem ra cũng chỉ là một kẻ thâm khuê oán phụ mà thôi!”
Trong không trung từ từ bay tới một câu như vậy khiến sắc mặt Đường Hoan và La Vưu Phi trở nên tối sầm lại.
La Vưu Phi đã tức đến mức tái cả mặt, dậm dậm chân, “Có phải cô ta bị thần kinh không? Chạy tới đây chỉ để nhục nhã cậu sao?”
Cũng không biết có phải tức quá mức rồi không, Đường Hoan trái lại bình tĩnh hơn nhiều, “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao? Cô ta hiển nhiên là biết tớ, chỉ là... Cậu có cảm thấy cô ta có chút giống Lương Phi Phi không?”
“Lương Phi Phi?” La Vưu Phi nhíu mày lại, nghi ngờ nói, “Không thể nào, mặc dù tớ cũng rất ghét Lương Phi Phi, nhưng khí chất của người phụ nữ kia thật sự kém xa cô ta.”
Đường Hoan cong cong môi phân tích, “Nếu cô ta cố ý tới nhục nhã tớ, tuyệt đối sẽ không khinh địch thể hiện rõ ràng là tới ra oai phủ đầu với tớ như vậy, cậu xem có thể giúp tớ điều tra thân phận cô ta không.”
Cô đăm chiêu nói, người phụ nữ này thật sự quá giống Lương Phi Phi, mặc dù giọng người phụ nữ này kiều mị hơn Lương Phi Phi nhiều, nhưng cảm giác quen thuộc kỳ quái dưới đáy lòng lại gắt gao quấn quanh cô.
Bên này cô đang suy nghĩ chuyện của mình, mà bên kia La Vưu Phi đã hạ quyết tâm muốn khiếu nại nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng khuyên can mãi vẫn không có cách nào thuyết phục La Vưu Phi đừng khiếu nại cô ta, đành phải đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía người gây chuyện.
Người phụ nữ vừa rồi hiển nhiên là người cô ta không dám đắc tội, nhưng cô ta lại không muốn bị khiếu nại, một khi như vậy cô ta có thể giữ được việc hay không cũng là một vấn đề lớn.
Vì thế cô ta đành phải cầu cứu người phụ nữ kia, đáng tiếc người phụ nữ kia căn bản không thèm liếc nhìn cô ta, tư thế tao nhã dẫm giày cao gót ngồi xuống sofa, thật giống như mình là nữ vương vậy.
Nhân viên bán hàng nháy mắt mặt mũi trắng bệch, trong thời gian ngắn không nghĩ ra được các nào khác, cuối cùng đành phải cắn răng đi về phía người phụ nữ kia, trực tiếp mặc kệ Đường Hoan và La Vưu Phi ở một bên.
Cảnh tượng này thật sự quá mức xấu hổ, hai người sống sờ sờ đứng ở đó mà không có nhân viên bán hàng nào dám tiến đến bắt chuyện với bọn họ.
Đường Hoan vẫn thấy bình thường, cô đang suy nghĩ thân phận của người phụ nữ kia, thật sự không cảm thấy có gì xấu hổ cả, thế nhưng La Vưu Phi thì đã tức giận ngập trời.
Cô kéo tay Đường Hoan đi vào trong, “Tớ không tin cô ta có thể vào mà chúng ta lại không thể, chẳng lẽ cô ta còn có thể mua cả cái cửa hàng này hay sao?”
Nhưng bọn họ còn chưa bước lên được một bước, một vệ sĩ không biết nhảy ra từ chỗ nào đột nhiên tới cản đường bọn họ, “Thật xin lỗi hai cô, lúc cô chủ của chúng tôi chọn đồ không thích có người ngoài đứng xem, mời hai cô trở lại vào hôm khác.”
Thái độ của người vệ sĩ mặc đồ đen kia nhìn qua thì vô cùng cung kính, nhưng lời nói ra lại một chút cũng không khách khí.
Lần này thì không chỉ La Vưu Phi, ngay cả Đường Hoan cũng không nhịn được nữa.
Cô hiểu rất rõ tâm lý thích khoe của của kẻ có tiền, không coi ai ra gì cũng là chuyện bình thường, nếu hai người bọn họ là người tới sau gặp phải người bá đạo vô lý như vậy, không cần người khác đuổi bọn họ cũng không muốn vào.
Nhưng vấn đề là rõ ràng bọn họ tới trước, dựa vào cái gì cô ta vào sau liền tiện thể chiếm luôn cửa hàng này, thật sự là quá mức ỷ thế hiếp người, càng đừng nói người phụ nữ kia vốn đang nhằm vào bọn họ.
Nếu giờ các cô cụp đuôi xám xịt rời đi, vậy chẳng phải là nuôi chí khí người khác diệt uy phong của mình, đưa mặt mình lên cho người ta đánh sao? Bất kể nói thể nào đi nữa, việc này đổi thành ai khác cũng không thể nhịn được.
Lui một vạn bước mà nói cho dù bọn họ nhịn xuống cơn tức này, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua chuyện này sao?
Thế giới này rất lớn, lớn đến mức có vài người gặp một lần thì cả đời cũng không gặp lại lần nữa, nhưng thế giới này cũng rất nhỏ, người mà mình càng không muốn nhìn thấy thì mỗi ngày đều có thể gặp phải.
Người phụ nữ trước mắt này không biết vì sao lại có thái độ thù địch với cô, nhưng cũng có thể nhìn ra được cô ta sẽ không chịu để yên, nếu lần tiếp theo lại gặp mặt, chẳng lẽ cô vẫn phải nén giận giống hôm nay sao?
Không, mặc dù lùi một bước là trời cao biển rộng, nhưng lùi quá nhiều bước chính là vô trách nhiệm với bản thân, hơn nữa cho tới giờ cô đều là người có thù tất báo, lại càng không chịu được cơn tức này.
Cô duỗi tay đẩy vệ sĩ chắn trước mặt mình ra, cười lạnh một tiếng kéo La Vưu Phi tiến vào.
Cô cũng không tin mấy tên vệ sĩ này thật sự dám làm tổn thương đến cô, nếu đối phương thật sự biết thân phận của cô, vậy chắc chắn sẽ không dám làm gì cô.
Cho dù cô là một người vợ bị vắng vẻ như lời cô ta nói, nhưng thân phận của cô vẫn còn đó.
Vệ sĩ dường như không ngờ được Đường Hoan dám đẩy mình ra, trong chốc lát chưa kịp chuẩn bị lùi lại mấy bước, va phải ma nơ canh đằng sau khiến nó ngã xuống đất phát ra tiếng động lớn.
“Ầm” một tiếng, khiến cho các vệ sĩ khác núp trong bóng tối nháy mắt đứng dậy.
Mà người phụ nữ vẫn không coi ai ra gì kia cuối cùng cũng xoay người lại, cho dù bây giờ cô ta vẫn còn đeo kính râm nhưng thái độ kiêu ngạo của cô ta quả thật giống như dùng tay vả vào mặt Đường Hoan vậy.
Thái độ nhìn xuống chúng sinh của cô ta giống như giết chết bọn họ cũng chỉ như giết chết một con kiến mà thôi.
Nhìn thái độ khinh miệt của cô ta, lửa giận trong lòng Đường Hoan và La Vưu Phi càng bùng lên dữ dội, chỉ là còn chưa lên tiếng, đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ kia đã khép mở nói, “Mời hai cô ta ra ngoài.”
Mặc dù cô ta bỏ thêm chữ mời nhưng giọng điệu khi nói ra miệng lại không chút khách khí.
“Cô dựa vào cái gì mà đuổi bọn tôi ra ngoài, về tình về lý đều là chúng tôi tới trước, người ra ngoài phải là cô mới đúng? Đừng tưởng rằng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm!”
Nghe thấy lời cô ta nói, La Vưu Phi nháy mắt xù lông lên. Cô cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, cô từng gặp qua đủ loại người có tiền nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo không coi ai ra gì như cô ta.
“Chớ có vô lễ với cô chủ của chúng tôi!”
Cô vừa dứt lời, vệ sĩ mặc đồ đen kia liền che phía trước cô ta.
Từ lúc đầu Đường Hoan đã biết có vệ sĩ đi theo sau người phụ nữ kia, nhưng không ngờ lại có nhiều như vậy.
Hơn nữa mấy vệ sĩ kia nhìn thì bình thường nhưng trên người lại toát ra vẻ khát máu khiến người ta không nhịn được sinh lòng sợ hãi, có thể tưởng tượng ra được mấy người này chắc chắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
La Vưu Phi vốn có chút kiêu ngạo hung hãn, nhưng khi nhìn thấy mấy vệ sĩ kia đi ra từ trong góc tối, cho dù cô có ngốc cũng biết không thế lấy trứng chọi đá với bọn họ được.
Nếu chỉ có mình cô thì đương nhiên chẳng sao cả, cùng lắm thì bị đánh một trận mà thôi, cô chỉ sợ liên lụy đến Đường Hoan.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là nếu chuyện này ầm ĩ lớn, đến lúc đó lên báo thì không biết sẽ mang đến tổn thương thế nào cho Đường Hoan nữa.
Cuối cùng cô thở sâu, nghẹn lại đầy bụng tức giận, “Thôi, Hoan Hoan, chúng ta đừng so đó với loại người đó nữa, ngộ nhỡ thật sự bị thương thì không tốt đâu.”
Lúc cô nói ra những lời này, lửa giận trong lòng gần như khiến cô muốn nổ tung, nhớ lại từ nhỏ đến lớn đều là cô bắt nạt người khác, có bao giờ phải chịu bực tức thế này?
Đường Hoan không trả lời cô, cũng không từ chối, chỉ giương đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn người phụ nữ cao gầy kia.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, một vệ sĩ cầm di động đi đến bên cạnh người phụ nữ kia, thái độ cung kính nói, “Cô chủ, là điện thoại của ông chủ.”