Trong lúc mơ màng, Đường Hoan đặt mình trong bóng tối duỗi tay không thấu năm ngón, bên tai truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con, cô nhìn quanh bốn phía lại không tìm thấy bất cứ đường ra nào.
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con bên tai khiến trái tim cô run rẩy, cảm giác này gần như làm cô phát điên.
“Ai? Ai đang khóc?” Cô run giọng hỏi. Bỗng nhiên một ánh sáng trắng lướt qua, xung quanh vốn đen kịt liền biến thành trắng xóa.
Ánh sáng trắng chiếu vào mắt khiến cô không mở ra được, cô bất giác đưa tay che lại, đợi đến khi cô thích ứng với độ sáng bỏ tay xuống liền nhìn thấy một đứa bé trai trần truồng đứng cách đó không xa.
Nhìn đứa bé giống y đúc Đoạn Kim Thần kia, trái tim cô mềm nhũn, trên mặt nở nụ cười từ ái.
Cô đi đến trước mặt cậu bé, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu, giơ tay sờ khuôn mặt trắng nõn của cậu, “Thằng nhóc này, sao con lại ở đây một mình thế này?”
Cậu bé kia mở to hai mắt đen bóng nhìn cô, trong mắt mang theo đau buồn, “Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa không?”
Trái tim cô run lên, sao cô có thể không cần con mình cơ chứ?
“Mẹ...” Cô còn chưa nói xong, thân thể cậu bé kia bỗng trở nên trong suốt, cô sợ tới mức duỗi tay bắt lấy nhưng cái gì cũng không có, cậu bé kia cứ thế biến mất trước mắt cô.
“Đừng... Đừng đi... Mẹ chưa bao giờ không cần con cả... Cục cưng...”
“Hoan Hoan...”
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô, cô đột nhiên mở hai mắt, ánh sáng chói mắt hiện lên, trong không khí truyền đến mùi nước sát trùng làm cô biết được mình đang ở chỗ nào.
“Hoan Hoan, cuối cùng em cũng tỉnh, em có biết em sắp làm tôi sợ chết khiếp không, em đã hôn mê suốt hai ngày rồi.” Khi đại não Đường Hoan vẫn còn đang trống rỗng thì đã bị Giang Chi Thịnh ôm chặt lấy.
Cô sửng sốt, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình bị hành hung, trong mắt cô hiện lên khủng hoảng, khàn giọng hỏi, “Đại Thịnh... Con tôi có sao không?”
Tay bất giác sờ bụng dưới, lại phát hiện bụng vốn nổi lên hiện giờ lại bằng phẳng.
Cô rõ ràng cảm giác được thân thể anh ta cứng đờ, dự cảm không tốt trong lòng càng ngày càng nồng đậm.
Đáy mắt Giang Chi Thịnh chất chứa đau lòng không thể tiêu tan, cổ họng anh giống như bị cái gì chặn lại, vô cùng khó chịu sờ sờ mái tóc đen như mực của cô, một lúc lâu sau tiếng nói trầm thấp của anh mới vang lên,”Hoan Hoan, em hãy nghe anh nói, đứa bé đã không còn nữa, nhưng về sau vẫn có thể có.”
Lộp bộp một tiếng, Đường Hoan giống như bị sấm sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, cô giãy ra khỏi lòng anh ta, khẩn trương hỏi, “Anh có ý gì? Cái gì gọi là về sau vẫn có thể có?”
“Hoan Hoan...” Giang Chi Thịnh nhíu chặt mày kiếm, trong mắt là sự đau đớn không tan đi được, “Em đừng như vậy, bụng em bị thương quá nặng... Đứa bé... Đứa bé không giữ được.”
“Không!” Đau đớn xuyên tim khiến cô không chịu được mà hét to thành tiếng, nước mắt nổi lên trong hốc mắt, “Anh lừa tôi!”
Con của cô vẫn còn đang khỏe mạnh ở trong bụng cô, sao có thể không còn được? Nhất định là anh ta lừa cô.
“Hoan Hoan, em bình tĩnh một chút...”
“Tôi không muốn nghe, con của tôi vẫn còn đang ở trong bụng tôi đúng không? Đại Thịnh, anh nói cho tôi biết đi, đây nhất định là nói đùa thôi đúng không?” Cô giống như nổi điên hét lên với Giang Chi Thịnh, cảm giác đau đớn trên thân thể không bằng một phần mười trong lòng cô.
Vì sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Rõ ràng cô đã đi rất xa, vì sao anh vẫn không chịu buông tha cho cô?
Nước mắt cuối cùng cũng yên lặng rơi xuống, làm ướt ga giường trắng tinh.
Giang Chi Thịnh bị đẩy sang một bên, nhìn cô khóc đến khàn cả giọng, anh ta chỉ hận không thể nhận lấy những thống khổ đó thay cô.
Lúc tìm thấy cô cả người đầy máu nằm dưới đất, anh ta sợ tới mức không thở nổi, trái tim như ngừng đập. Khi nghe thấy tin đứa bé không còn nữa, trong lòng anh ta ngũ vị tạp trần, thậm chí còn có chút mừng thầm, bởi vì trong tiềm thức anh ta cảm thấy sợi dây yếu ới gắn kết cô với Đoạn Kim Thần đã không còn nữa. Nhưng hiện giờ thấy cô thống khổ như vậy, anh ta lại hận không thể nhận thay cô nỗi thống khổ đó.
“Hoan Hoan, đừng khổ sở được không? Giờ cái em cần nhất là nghỉ ngơi nhiều, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Cô lắc đầu, nước mắt theo đó rơi xuống, “Rõ ràng em đã cẩn thận che chở đứa bé như vậy, vì sao vẫn không giữ được? Đại Thịnh, tim em rất đau...”
Chăn đơn ở trong tay cô bị nắm nhăn dúm dó, rõ ràng cô đã cẩn thận che chở đứa bé như vậy, vì sao nói không còn liền không còn nữa?
Ông trời nhất định là trêu đùa cô thôi đúng không? Con của cô vốn chưa chết.
“Hoan Hoan, đừng khóc...”
Giang Chi Thịnh đi đến bên cạnh lại lần nữa ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vuốt lưng cô.
Cuối cùng cô không chịu nổi bi thương dưới đáy lòng, khóc rống trong ngực anh.
Đứa bé mà cô hết lòng yêu thương giờ đã không còn nữa, về sau cô nên làm gì đây?
Trong phòng vang vọng tiếng khóc thương tâm của cô, ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi qua, lại không thổi đi được bi thương bên trong.
Không biết qua bao lâu, cô ngủ thiếp đi, đợi đến khi cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại nghe thấy một giọng nói mơ hồ, giọng nói kia khiến cô cảm thấy quen thuộc lại vô cùng xa lạ.
“Giang Chi Thịnh, anh muốn chết sao, chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi khi nào thì đến lượt anh xen vào.” Giọng nói rét lạnh của người đàn ông bí mật mang theo bão táp, khiến cô nghe thấy không nhịn được nổi da gà khắp toàn thân.
Tiếp đó là tiếng của vật nặng rơi xuống đất. . truyện tiên hiệp hay
Cô muốn mở hai mắt nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng mí mắt của cô giống như nặng nghìn cân, bất kể cô dùng sức thế nào cũng không mở ra được.
“Đoạn Kim Thần, tên khốn, anh mà xứng làm chồng của cô ấy sao? Anh xem xem anh đã làm gì với cô ấy? Nếu không phải tại anh, cô ấy sẽ phải chịu khổ như thế này sao?” Giang Chi Thịnh gầm thét ra tiếng, nhớ tới người phụ nữ trong lúc hôn mê cũng gọi tên Đoạn Kim Thần, trong lòng anh ta căm giận ngút trời.
Anh ta không chút khách khí vung tay đấm vào ngực anh, lại bị Đoạn Kim Thần khó khăn tránh thoát, không cho anh ta bất cứ cơ hội thở dốc nào lại ra tay đánh vào mặt anh ta.
Đánh nhau mấy lần với Đoạn Kim Thần, Giang Chi Thịnh cũng có chút năng lực đánh trả, ít nhất cũng không phải bị động chịu đòn.
Trong mắt hiện lên tia sắc bén, mặt Đoạn Kim Thần bị Giang Chi Thịnh đánh trúng khiến anh lui về sau hai bước, lửa giận trong lòng anh cũng hoàn toàn thiêu đốt lên, ra tay không chút lưu tình, một tay anh đè Giang Chi Thịnh lên tường, tay kia liên tục đám vào mặt anh ta.
Giang Chi Thịnh muốn tránh lại không có chỗ để trốn, chỉ có thể cắn răng nhận lấy.
Lúc Đoạn Kim Thần tìm thấy Đường Hoan, cô vừa mới khóc hôn mê trong lòng Giang Chi Thịnh, trong cơn giận dữ anh hỏi cũng không thèm hỏi liền lao vào đánh Giang Chi Thịnh.
“Người ngoài như anh dựa vào cái gì quan tâm đến chuyện của chúng tôi, anh cho rằng anh là ai?” Hai tròng mắt người đàn ông nổi lên tơ máu, nghĩ đến cảnh Đường Hoan nằm trong ngực anh ta, lửa giận trong lòng làm thế nào cũng không thể che dấu được.
Anh ở bên ngoài tìm cô lâu như vậy, cô trái lại một mình trốn đi suốt mấy tháng, vừa xuất hiện liền ở bên cạnh Giang Chi Thịnh, sao anh có thể không tức giận cho được?
“Tôi là bạn tốt của cô ấy.” Giang Chi Thịnh gầm thét ra tiếng, cản lại quả đấm anh vung tới, “Tôi nói rồi, nếu anh đối xử với cô ấy không tốt, tôi sẽ cướp cô ấy đi, bất kể anh là ai tôi cũng sẽ đối đầu với anh tới cùng, giờ thì tốt rồi, con của cô ấy đã không còn nữa, tôi cũng có thể buông tay theo đuổi cô ấy!”
“Anh nói gì?” Anh không biết chuyện Đường Hoan bị sảy thai, giờ nghe anh ta nói vậy trong lòng liền chấn động.
Đường Hoan bị sảy thai?
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ khó nén của anh, Giang Chi Thịnh nở nụ cười lạnh, duỗi tay đẩy anh ra, “A..., tôi quên mất anh còn chưa biết, Đoạn Kim Thần, con của anh đã không còn nữa, bất kể anh có thân phận gì, là gì của Hoan Hoan, tôi đều không sợ anh. Từ giờ trở đi tôi muốn cướp lại cô ấy từ trong tay anh, vĩnh viễn cũng không cho anh có cơ hội làm tổn thương cô ấy nữa.”
Dù sao Đoạn Kim Thần cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, rất nhanh liền che dấu tốt cảm xúc dưới đáy lòng, “Tôi nói rồi, anh vĩnh viễn cũng không có cơ hội, Giang Chi Thịnh, cái giá phải trả khi chọc giận tôi anh không chịu nổi đâu, đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”
Nói xong, anh lùi về sau hai bước, lập tức có vài người đàn ông áo đen che ở trước mặt anh.
“ Đoạn Kim Thần, anh muốn làm gì?” Hai mắt Giang Chi Thịnh bùng lên lửa giận, định bước tới lại bị mấy người đó duỗi tay ngăn cản.
Khóe miệng Đoạn Kim Thần cong lên, liếc nhìn anh ta rồi xoay người tiến vào phòng bệnh, còn Giang Chi Thịnh lại bị mấy người người đàn ông áo đen kia mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Đợi đến khi Đường Hoan tỉnh lại đã là 6 giờ tối, cô nhíu mày, bên tai bỗng truyền đến tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, “Hoan Hoan, em tỉnh rồi.”
Toàn thân cô cứng đờ, quay đầu lại liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần ngồi ở cạnh giường.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô cảm thấy trái tim mình đau đến muốn chết.
Là anh hại chết con của cô, là anh.
Tuy rằng lúc ấy ý thức cô có chút mơ hồ, nhưng những kẻ đó nói chuyện cô vẫn nghe không sót một chữ nào.
Cô mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đoạn Kim Thần, cố sức chống người dậy, dùng hết sức lực toàn thân giơ tay chỉ vào mặt anh kêu to, “Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Hoan Hoan?” Hai tròng mắt thâm sâu như biển rộng lướt qua nhàn nhạt thống khổ, trong nháy mắt nhìn cô không nói nên lời.
“Tôi bảo anh cút anh không nghe thấy sao? Cút đi!”
Vì sao sau khi anh hại chết con cô còn có thể thản nhiên xuất hiện trước mặt cô như vậy, quả nhiên anh máu lạnh đến mức làm người khác không dám tới gần.
Vì sao cô lại thích người đàn ông máu lạnh vô tình như vậy chứ?
Đối mặt với tiếng gào thét của cô, người đàn ông nhíu mày kiếm, “Hoan Hoan, đừng tùy hứng, giờ cơ thể em đang không khỏe.”
“Ha ha...” Cô đột nhiên nhìn anh cười lạnh ra tiếng, “Anh có từng quan tâm đến cơ thể tôi khỏe hay không sao? Đoạn Kim Thần, anh quả thật không phải người, tôi đã rời khỏi anh rồi, vì sao anh vẫn không chịu buông tha tôi? Vì sao ngay cả đứa bé trong bụng tôi anh cũng không buông tha? Anh có còn là người nữa không?”
Trái tim giống như bị người bóp chặt khiến cô đau đến mức không kiềm chế được.
Nghe thấy cô chất vấn, người đàn ông nhíu mày lại, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, “Em có ý gì?”
“Tôi có ý gì hả? Mọi người đều là người thông minh, anh cần gì phải giả vờ hồ đồ?” Cô lãnh đạm nói, trong mắt lại là thù hận ngập trời.
Lời cô nói khiến anh càng ngày càng không hiểu ra sao, thông cảm cho cô thân thể không khỏe còn vừa mới mất con nên không so đo với cô, anh khó có được kiên nhẫn nói, “Con không còn thì thôi, về sau sẽ lại có.”
Về sau?
Ha ha, giữa bọn họ còn có về sau sao?
Hiện giờ chắc là lúc anh và Tiểu Nghiên gì đó đang nùng tình mật ý đúng không? Cô suýt nữa thì quên mất Tiểu Nghiên kia đã trở về từ nước ngoài.
“Sau này tôi sẽ không mang thai con của anh.”