Nghe anh nói vậy, cô bỗng nhiên cười ra tiếng, “Đoạn Kim Thần, anh nói tôi dối trá nhưng tôi còn không bằng một phần mười anh, tự tay giết chết con của mình, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
Cho dù anh không quan tâm đứa bé là con mình, nhưng đó rõ ràng là một sinh mệnh, sao anh có thể ra tay như vậy được?
Cô vô cớ chất vấn khiến anh nhíu chặt mày lại, “Em đang nói gì vậy? Tôi hại con của chúng ta lúc nào?”
“Tôi đã nghe hết cả rồi, Đoạn Kim Thần, anh dám làm mà không dám nhận sao?” Cô lạnh giọng chất vấn, trái tim càng ngày càng đau đớn hơn.
Cô vẫn không dám tưởng tượng dáng vẻ sau khi chết của đứa bé, đứa bé nhất định là rất đau đớn đúng không?
Ngay cả con mình cô cũng không bảo vệ được, cô thật sự nên xuống địa ngục.
“Tôi sẽ điều tra lí do vì sao đứa bé không còn nữa, hiện giờ em nên ăn chút gì đi.” Nói xong, anh đổ cháo mà trợ lý đã chuẩn bị sẵn ra bát.
Anh biết hiện giờ tâm tình cô không tốt nên cũng không làm khó cô, đối với lời chỉ trích vô cớ của cô anh đương nhiên sẽ tra rõ ràng.
Ba tháng nay anh vẫn luôn tìm cô, nếu đã biết nơi cô ở rồi thì sao có thể để cô tiếp tục ở bên ngoài một mình được?
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, cô không cách nào che giấu được bi thương trong lòng, “Tôi không đói.”
Con không còn nữa, bây giờ cô còn ăn làm gì?
“Cơ thể em hiện giờ rất suy yếu, không ăn không được.” Người đàn ông luôn cao cao tại thượng hiếm khi kiễn nhẫn với một người như vậy, anh đổ cháo ra bát rồi bưng đến trước mặt cô, hành động đều lộ ra vẻ cẩn thận dịu dàng.
Nhưng lần này Đường Hoan thật sự đau lòng, đặc biệt là khi nghe thấy hai kẻ bắt cóc nói chuyện, khiến cô chỉ còn lại nỗi hận ngập trời đối với Đoạn Kim Thần.
Cô nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ có ngực hơi hơi phập phồng chứng minh cô vẫn còn sống.
Thấy cô hồi lâu không trả lời, giọng nói có chút bất đắc dĩ của người đàn ông vang lên, “Đường Hoan, rốt cuộc em muốn thế nào?”
Cô muốn thế nào hả?
Không phải cô mới là người nên hỏi anh những lời này sao? Sao giờ trái lại biến thành anh hỏi rồi?
Đường Hoan đột nhiên muốn cười, cô cũng đã sớm chán ngấy khoảng thời gian phải nhìn sắc mặt anh mà sống, giờ đứa bé không còn nữa, cô lại càng không cần phải theo ý của anh.
Cô cố sức chống người dậy dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh nhấn mạnh từng chữ, “Đoạn Kim Thần, tôi đã ký giấy thỏa thuận ly hôn rồi, từ hôm nay trở đi chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Em nói gì?” Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, hai tròng mắt đen như mực lóe lên vẻ nguy hiểm, giọng nói chứa đầy cảnh cáo.
Nếu là trước đây có lẽ Đường Hoan vẫn sẽ để ý một chút, nhưng lúc này cô không cần biết tâm tình anh thế nào, tự nhiên nói, “Tôi nói là từ hôm nay trở đi chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Vào lúc cô quyết định rời đi cũng đã muốn cắt đứt sạch sẽ với anh, hiện giờ đứa bé không còn nữa, cô cũng có thể cắt đứt càng sạch sẽ hơn.
Dù sao cuộc hôn nhân này từ lúc bắt đầu đã là một sự hợp tác, cần gì phải luyến tiếc nữa?
“Em đừng có mà mơ!” Lửa giận trong lòng anh lớn dần, nếu không phải lo lắng cơ thể cô hiện giờ quá suy yếu, chỉ sợ anh thật sự sẽ không kiềm nén được cơn giận của mình, “Đường Hoan, tôi sẽ không ly hôn với em, tôi đã nói rồi, một khi tôi không muốn thì em đừng hòng nhắc tới hai chữ ly hôn!”
“Vì sao anh vẫn không chịu buông tha tôi?” Cô nhíu mày lại, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình.
Cô đã chủ động nhường lại vị trí nữ chủ nhân nhà họ Đoạn để anh và người anh yêu ở bên nhau rồi, vì sao anh vẫn không chịu?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, trong lòng Đoạn Kim Thần đột nhiên dâng lên cảm giác vô lực, dường như từ khi đứa bé không còn thì tinh lực của cô đối với chuyện giữa bọn họ cũng biến mất theo.
Hiện giờ anh nói một câu nặng lời cũng cảm thấy như mình đang bắt nạt cô vậy.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của cô, lửa giận trong lòng anh mặc dù đang thiêu đốt dữ dội nhưng làm thế nào cũng không trút ra được.
Hai tay rũ xuống bên người nắm chặt lại thả ra, cứ như vậy lặp lại mấy lần, cuối cùng anh duỗi tay nắm lấy tay cô, tiếng nói trầm thấp vang lên, “Đường Hoan, vì sao em nhất định phải ly hôn với tôi?”
Chẳng lẽ là vì đứa bé kia không còn?
Nhưng về sau bọn họ sẽ còn có rất nhiều con, vì sao cứ phải cố chấp với đứa bé này như vậy?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, Đường Hoan bỗng nở nụ cười, giọng điệu dịu dàng nói, “Đoạn Kim Thần, anh có biết anh đang nói cái gì không? Không phải anh vốn không muốn đứa bé này sao?”
Bọn họ ở bên nhau là vì báo thù, hiện giờ đứa bé đã chết, tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng với cô nữa, vì sao vẫn còn trói cô ở bên người?
Trong lòng anh khó chịu đến mức không thở nổi, anh muốn phủ nhận nhưng lại không biết nên nói thế nào, ngay từ đầu đúng là anh nói sẽ không để cô mang thai con của anh, nhưng mà...
“Giờ tôi chủ động rời khỏi để tác thành cho anh và người phụ nữ anh yêu, như vậy không phải càng tốt sao?”
Cô không nhìn sắc mặt anh, tiếp tục nói những lời vừa tổn thương mình lại tổn thương người khác, “Tôi nhớ rõ đã từng hỏi anh có yêu tôi không, anh nói là chỉ thích mà thôi, Đoạn Kim Thần, chuyện anh hại chết con tôi sẽ không để yên như vậy đâu.”
Nếu anh nói cái chết của con không liên quan gì đến anh, vậy cô nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho hung thủ hại chết con cô.
“Chuyện đứa bé cứ để tôi xử lý, tôi sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.” Giọng nói rét lạnh của người đàn ông vang lên, “Nhưng em là vợ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với em!”
Giọng điệu chắc như đinh đóng cột thể hiện rõ thái độ của anh, Đường Hoan lại có chút buồn cười.
Vì sao đến tận bây giờ anh vẫn không chịu thừa nhận? Nếu yêu Tiểu Nghiên kia như vậy vì sao vẫn không chịu buông tha cô?
Vì cảm thấy cô dễ lừa gạt nên anh có thể tùy tiện chơi đùa cô sao?
“Đoạn Kim Thần, là chính anh không chịu ly hôn với tôi, tôi đã cho anh cơ hội rồi, nếu cái chết của con có liên quan đến anh, tôi đảm bảo sẽ không để yên cho anh đâu.”
Trái tim đã sớm có quyết định, bất kể Đoạn Kim Thần có phải người hại chết con cô hay không, một khi điều tra rõ chuyện này, cô nhất định sẽ làm cho kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong.
Ánh trăng trong veo lạnh lùng chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, Đoạn Kim Thần lần đầu tiên biết được hóa ra cô cũng yếu ớt như vậy, giống như nhẹ nhàng đẩy một cái là cô liền lập tức biến mất.
Cảm giác này suýt nữa giày vò anh phát điên, bàn tay nắm tay cô hơi hơi dùng sức, “Tôi nói rồi, tôi sẽ không ly hôn với em.”
Anh say mê thân thể cô đến mức không có bất cứ người phụ nữ nào khác có thể khiến anh tình nguyện tới gần nữa.
Lúc cô chưa xuất hiện, cảm giác của anh đối với Mộ Vũ Nghiên chẳng qua chỉ là không quá chán ghét, hơn nữa phần lớn là biết ơn.
Nhưng sau khi phát sinh quan hệ với cô, tiềm thức anh đã bất tri bất giác cảm thấy nữ chủ nhân nhà họ Đoạn chỉ có thể là cô.
Cô nở nụ cười yếu ớt, hai mắt đen như mực lộ ra ánh sáng động lòng người, “Đoạn Kim Thần, là tự anh nói đấy.”
Nếu anh không chịu buông tha cô, vậy cứ thế đi, cứ dây dưa hận thù nhau cả đời.
Ai bảo cô không phải người rộng lượng cơ chứ, người khác kính cô một thước, cô kính lại một trượng, nhưng nếu người khác đắc tội cô, cô nhất định sẽ trả lại gấp đôi.
Giờ phút này, cô cảm thấy chính mình như bị một màn sương đen quấn quanh lấy.
Người đàn ông giống như bị cô dụ dỗ, cúi đầu in một nụ hôn lên trán cô, “Đúng vậy, là anh nói, giờ có thể ăn chút gì được chưa?”
Nếu anh không ngại, vậy cứ thế đi, cô nở một nụ cười yếu ớt gật đầu.
Giờ cô phải tĩnh dưỡng thật tốt mới có thể báo thù cho con mình được.
Cuối cùng cô đè xuống tất cả cảm xúc trong lòng, nhờ Đoạn Kim Thần cẩn thận bón mà bát cháo từ từ thấy đáy.
Ăn cháo xong không bao lâu, Đường Hoan đã ngủ thiếp đi, người đàn ông vẫn luôn ngồi bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao của cô nhẹ thở dài.
Di động trong túi quần bỗng vang lên, liếc mắt nhìn Đường Hoan đang ngủ say, Đoạn Kim Thần đắp kín chăn cho cô rồi mở cửa ra ngoài nghe điện thoại.
Đợi đến khi trong phòng hoàn toàn khôi phục yên lặng, cô vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt là vẻ vắng lặng, trên mặt lại lộ ra nụ cười châm biếm.
“Alo.”
Đi đến cuối hành lang người đàn ông mới bấm nút nghe, giọng điệu bình tĩnh khiến người khác không đoán ra được anh đang suy nghĩ cái gì.
“Thần.” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói mềm mại, “Anh đi đâu vậy? Sao gọi nhiều cuộc như thế mà không bắt máy?”
Người đàn ông nâng tay day trán, giọng nói rét lạnh vang lên, “Có chuyện gì không?”
“Em...” Đầu kia điện thoại dường như không ngờ được người đàn ông lại dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy, tạm dừng một lát mới lại nghe thấy giọng nói mềm mại của cô ta, “Không có việc gì, em chỉ muốn hỏi xem mai anh có thời gian không, em muốn hẹn anh ăn bữa cơm, em trở về lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gặp anh.”
Trong giọng nói mang theo tủi thân nhàn nhạt, sắc mặt Đoạn Kim Thần cũng không biến hóa quá nhiều, không do dự nói, “Tiểu Nghiên, hai hôm nay tôi cũng không có thời gian, em bảo Lưu Hạo đi với em đi, bên tôi còn có việc cúp máy trước đây.”
“Thần, anh đừng...”
Cô ta còn chưa nói xong, người đàn ông đã cúp máy trước một bước.
Nghe bên trong truyền ra tiếng tút tút, người phụ nữ tức giận cắn cắn đôi môi đỏ mọng, ném di động lên giường hòng trút ra bất mãn trong lòng.
Cô ta chính là Mộ Vũ Nghiên, cô ta đã về nước được hai tháng nhưng số lần gặp Đoạn Kim Thần vô cùng ít, mỗi lần đến công ty tìm anh nếu không phải đang bận thì là không ở công ty, đến nhà lại càng không gặp được ai.
Thật ra cô ta biết Đoạn Kim Thần căn bản không phải bận việc mà là đi tìm Đường Hoan.
Cô ta nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, mắt phượng xinh đẹp lóe lên vẻ phức tạp.
Bên này sau khi Đoạn Kim Thần cúp máy, liền bảo trợ lý bắt đầu điều tra cái chết của con Đường Hoan. Mà nói đến cũng lạ, lúc ấy trợ lý đến nơi Đường Hoan bị thương, nhưng vì chỗ đó là bãi đỗ xe ngầm nên ánh sáng không tốt, tìm được video clip lại không quay được cái gì, vì vậy anh ta hao tâm tốn sức vẫn không tra ra được rốt cuộc là ai ra tay với Đường Hoan.
Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định chính là chuyện này tuyệt đối không đơn giản, nhất định là có người ở sau lưng âm thầm giật dây, còn về người đó là ai thì bọn họ vẫn đang tiếp tục điều tra.
Ở lại bệnh viện một tuần, Đường Hoan được đưa về nhà tĩnh dưỡng. Từ khi Giang Chi Thịnh bị người của Đoạn Kim Thần đuổi đi thì không còn xuất hiện trước mặt Đường Hoan nữa, bởi vì bên ngoài phòng bệnh cô bị người của Đoạn Kim Thần canh giữ nên anh ta căn bản không thể vào được, nếu như xông vào thì người chịu thiệt chắc chắn là anh ta.
Sau khi trở lại biệt thự ở Cảng Nguyệt Hồ, Đường Hoan rất ít khi ra ngoài. Mọi người đều nói người đẻ non không khác gì sinh con cả, ít nhất phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng thì cơ thể mới khôi phục được.
Đúng lúc Đường Hoan không biết nên đối mặt với Đoạn Kim Thần thế nào nên dùng cớ này nhốt mình trong phòng cả ngày.