Bọn họ gần như lật tung cả đế đô lên, tra xét tất cả các khách sạn và bản ghi chép chuyến bay nhưng vẫn không có tin tức về Đường Hoan, vì vậy mà tính tình Đoạn Kim Thần trở nên nóng giận, khiến cho cả công ty đều hoảng sợ trong lòng.
“Đồ vô dụng!”
“Bốp” một tiếng, tất cả đồ trên bàn làm việc đều bị người đàn ông dùng tay hất xuống rơi tán loạn trên mặt đất, mặt anh tràn đầy khói mù, ngực phập phồng liên tục, hai tròng mắt thâm thúy lạnh như băng.
Kiệt Sâm đứng ngay trước mặt anh, cho dù anh ta đã đi theo bên người Đoạn Kim Thần một thời gian rất dài nhưng khi đối diện với cơn tức giận của anh cũng cảm thấy sợ hãi, giờ phút này ngay cả thở anh ta cũng không dám thở mạnh.
“Có mỗi việc tìm một người cũng không làm được, năng lực làm việc của anh đúng là càng ngày càng thụt lùi!”
Đối mặt với giọng điệu chất vấn của người đàn ông, Kiệt Sâm liên tục kêu khổ trong lòng, anh ta không thể hiểu được, bình thường không phải anh không quan tâm đến cô chủ sao? Sao hiện giờ người ta mất tích lại quay xe đòi tìm ra bằng được?
Trước kia nếu anh biết lo lắng như hiện giờ thì người ta cũng không đến mức trốn đi thật xa như vậy.
Đương nhiên anh ta cũng chỉ dám oán giận trong lòng, không dám thật sự nói ra.
Đẩy đẩy mắt kính gọng vàng trên mặt, anh ta hít sâu một hơi cúi đầu, “Đoạn tổng, người của chúng ta đã cố hết sức rồi, nhưng ngay cả ghi chép chuyến bay cũng không có tên của cô chủ, tôi nghĩ có lẽ cô chủ cố ý trốn không cho chúng ta tìm thấy, phía bên Giang tổng cũng không có bất kỳ tin tức gì.”
Hai tay anh rũ xuống bên người siết thành nắm đấm, bóng lưng cao lớn của người đàn ông khiến cho người ta nhìn không thấu giờ phút này anh đang suy nghĩ gì.
Ròng rã ba tháng trời không có một chút tin tức nào về cô, điện thoại cũng trong trạng thái tắt máy, người phụ nữ này thật đúng là nhẫn tâm, dám mang thai con anh rồi nói đi là đi luôn.
Đầu quả tim đột nhiên có chút đau đớn, cảm giác này đã có từ sau khi anh biết Đường Hoan mang thai con của anh, nhưng anh lại không muốn suy nghĩ đến cùng lí do vì sao lại đau đớn.
Một lúc lâu sau, Đoạn Kim Thần khẽ mở môi mỏng, “Được rồi, anh ra ngoài trước đi, tiếp túc tăng thêm người đi tìm!”
“Vâng.”
Sau khi nhận được sự đồng ý, Kiệt Sâm đóng cửa lại mới dám hít một hơi thật sâu, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Giờ phút này, cuối cùng anh ta cũng hiểu được thế nào là gần vua như gần cọp.
Bên này bọn họ lật tung trời đất tìm người, bên kia Đường Hoan lại sống cực kỳ thoải mái, sự thật chứng minh trên đời này không phải rời khỏi ai thì sẽ không sống nổi, trái đất vẫn quay tròn như cũ.
Lúc mới đầu mặc dù cực kỳ đau đớn, nhưng sau khi cảm thấy mình đã thói quen, cô phát hiện hóa ra mình cũng có thể sống tốt.
Rời khỏi những ồn ào nhốn nháo kia, trở vê cuộc sống yên bình chân chính.
Từ khi đến đây, cô không còn dùng điện thoại nữa, lại càng không chú ý đến tin tức bên ngoài, toàn tâm toàn ý chìm đắm trong thế giới của mình.
Tình yêu đối với Đoạn Kim Thần trong ba tháng này đã dần dần bị cô đè xuống đáy lòng, vốn tưởng rằng cô sẽ bình an ở đây sinh con, lại không ngờ cho dù có tránh cũng không tránh khỏi thứ gọi là số phận.
Hôm nay, sau khi ăn cơm sáng xong cô đến bệnh viện khám thai.
Khám thai một tuần một lần cô đều đến đúng giờ, nằm trên giường lẳng lặng chờ bác sĩ kiểm tra cho cô.
“Được rồi.” Bác sĩ nói xong, Đường Hoan ngồi dậy khỏi giường, đi đến chỗ đối diện bác sĩ ngồi xuống, “Bác sĩ, cục cưng của tôi không sao chứ?”
Ba tháng này, bụng dưới của cô đã hơi lồi ra, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra được là cô đã mang thai 3 tháng.
Ba tháng này cô vẫn luôn tới bệnh viện này khám thai, bác sĩ khám thai là một người phụ nữ trung niên, tính tình rất tốt, mỗi lần Đường Hoan tới khám thai bà đều nhắc nhở cô một vài việc cần chú ý đối với phụ nữ có thai.
Đặt báo cáo kiểm tra trước mặt cô, trên mặt bác sĩ nở nụ cười hiền lành, “Đường tiểu thư, cục cưng cực kỳ khỏe mạnh, hiện giờ xem ra cô đã khỏe hơn nhiều so với lúc mới tới, chỉ cần tiếp tục duy trì về sau nhất định sẽ sinh ra được một cục cưng khỏe mạnh.”
Trên mặt Đường Hoan nở nụ cười tràn đầy tình thương của mẹ, đặt tay lên bụng dưới, “Cảm ơn bác sĩ.”
Hiện giờ cô chỉ hy vọng đứa bé có thể bình an trưởng thành, những chuyện khác đều không quan trọng với cô.
“Cảm ơn tôi làm gì? Tôi chỉ hết lòng làm tròn bổn phận thôi, ngày thường nhớ chú ý nghỉ ngơi, ăn nhiều chút đồ dinh dưỡng bổ máu là được.”
Bác sĩ cười nhắc nhở vài câu, lúc này Đường Hoan mới rời khỏi phòng khám của bà.
Nhìn báo cáo trong tay, tươi cười trên mặt làm thế nào cũng không che dấu được.
Cục cưng à, mấy tháng nữa là con có thể cùng mẹ ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này rồi, con cũng đang rất mong chờ đúng không?
Mặc dù mẹ không thể cho con nhận được tình thương của cha, nhưng mẹ sẽ dùng tất cả tình yêu của mẹ yêu thương con, nhất định sẽ không làm con cảm thấy cô đơn.
Vừa bước ra cửa bệnh viện, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Cô dừng chân nhìn người đó, tưởng là mình chắn đường của gã nên đang định đi đường vòng, không ngờ tên đàn ông kia vẫn cứ cản đường đi của cô, cô nhíu mày lại, “Tiên sinh, làm phiền anh nhường đường một chút.”
Nhưng tên đàn ông kia không những không nhường còn đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý, không đợi cô kịp phản ứng lại thì đã bị một cái bao tải che đầu, tiếp đó thân thể bị người khiêng lên nhanh chóng rời đi.
Cô sợ tới mức thét chói tai, cảm giác khủng hoảng ập đến, cô không ngừng giãy giụa, “Các người là ai, vì sao lại bắt tôi? Mau thả tôi xuống.”
Nhưng những kẻ đó không thèm trả lời cô mà cứ thế khiêng cô đi về phía trước, cảm giác thân thể treo không khiến bất an trong lòng cô không ngừng tăng lên. Cô giãy giũa càng mạnh hơn, chỉ hy vọng có người tốt bụng nào đó nhìn thấy cảnh ngộ của cô mà đến cứu cô.
Không, cô không thể bị bắt đi được, vốn tưởng rằng mình sinh sống ở đây cực kỳ an toàn, lại không ngờ thậm chí còn có người dám ngang nhiên bắt cóc.
Không đúng, cô lại không đắc tội với ai ở đây, còn mấy người Đoạn Kim Thần lại càng không biết cô ở đây, rốt cuộc là ai muốn bắt cóc cô?
Hiện giờ không phải là lúc nghĩ những cái đó, bất kể cô rơi vào tay ai đều sẽ không có kết cục tốt, giờ cô còn mang thai, càng không thể để đứa bé phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Nhưng lực lượng giữa nam và nữ quá chênh lệch, làm sao cô có thể phản kháng được?
Chỉ thấy kẻ khiêng cô trên vai thô lỗ quẳng cô xuống đất, cô đau đớn kêu ra tiếng, hai tay bất giác bảo vệ bụng, “A, các người muốn làm... Ưm...”
Còn chưa nói xong, bụng đột nhiên bị người đá vào, mặc dù cô cố hết sức che chở nhưng những cú đá của tên đàn ông kia vẫn tàn nhẫn rơi xuống thân thể cô, bụng dưới truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho đáy lòng cô sợ hãi đến tột cùng.
Nhưng tên đàn ông kia cũng không thèm quan tâm cô kêu to, càng không quan tâm đến cô đau đớn, vẫn tiếp tục tàn nhẫn đá mạnh vào bụng cô.
Bụng dưới truyền đến đau đớn xuyên tim khiến mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, thân thể co rút lại, cô cố gắng tạo thành tư thế bảo vệ bụng nhưng tên đàn ông kia cũng không cho cô bất cứ cơ hội nào.
Bụng dưới bỗng chảy ra một dòng máu nóng, giờ phút này, cô dường như nghe thấy tiếng khóc của đứa bé.
Sức lực toàn thân cô giống như bị rút cạn, mồ hôi lạnh thấm ướt sợi tóc cô, thân thể truyền đến đau đớn khiến cho tiếng hít thở của cô ngày càng dồn dập, cô muốn bò ra bên ngoài nhưng một chút sức lực cũng không có.
Máu tươi chạy ra từ bên dưới nhuộm đỏ quần áo cô, máu chảy thành dòng lan tràn dưới thân cô, cô muốn hỏi bọn họ vì sao lại đối xử với cô như vậy, nhưng một câu cô cũng không nói nên lời, chỉ có thể run run đôi môi đỏ mọng.
Tên kia thấy đã đánh đủ nhiều, máu chảy thành như vậy nếu đứa bé vẫn còn sống được thì đúng là quái thai.
Đường Hoan mở to mắt nhìn mấy tên đàn ông kia, giống như muốn khắc sâu dáng vẻ của bọn họ vào lòng, nhưng cô càng muốn nhìn ánh mắt lại càng mờ đi, ý thức cũng dần dần biến mất.
Lúc cô sắp ngất đi, hoảng hốt chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của hai tên kia, “Đường tiểu thư, cô có trách thì trách Đoạn tiên sinh, tất cả chuyện này đều là ý của anh ta, anh ta nói đứa bé này không thể giữ được. Cô chớ có trách chúng tôi lòng dạ độc ác, chúng tôi cũng chỉ là người nhận tiền làm việc thay người ta mà thôi, cô có hận thù gì cứ việc tìm anh ta.”
Nói xong, hai tên đàn ông kia liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Hóa ra là anh.
Giây phút này trái tim cô đau đến mức không thở nổi, khiến cô đau đớn hơn cả nỗi đau truyền tới từ thân thể.
Vì sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy, đây chính là một sinh mệnh.
Anh không chấp nhận được con của cô đến mức như vậy sao? Cô đã chủ động ly hôn với anh rồi, vì sao anh còn không chịu buông tha cho cô?
“Cho dù em mang thai con của tôi, tôi cũng sẽ cho người phá thai!”
Lời nói vô tình vang vọng trong đầu khiến cho hai mắt cô đỏ như mắt thỏ.
Nỗi hận lan tràn dưới đáy lòng, toàn bộ tình yêu đối với Đoạn Kim Thần như đã tiêu tan theo làn gió.
Không được, cô không thể để đứa bé xảy ra chuyện được, cô còn muốn nhìn thấy đứa bé trưởng thành.
Cô dùng hết sức lực toàn thân, tay cô gắng sờ vào túi tiền, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng cô phải mất những năm phút.
Cô liên tục thở dốc, run rẩy bấm số điện thoại đã lâu chưa từng gọi, đầu kia điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng nói quen thuộc, “Alo, ai vậy?”
“Đại Thịnh, cứu con tôi với...”
Một câu ngắn gọn liền khiến trái tim Giang Chi Thịnh ngừng đập trong nháy mắt, chỉ bỏ lại một câu tôi lập tức sẽ tới rồi chạy vội ra khỏi văn phòng.
Dọc đường đi anh ta tăng tốc độ xe đến mức cao nhất, may mà lúc này không phải giờ tắc đường nên cũng không có quá nhiều xe, anh taphóng nhanh suốt quãng đường vốn mất 2 tiếng bị anh ta mạnh mẽ giảm bớt một nửa.
Vừa đến địa chỉ Đường Hoan báo cho anh ta, anh ta liếc mắt liền nhìn thấy Đường Hoan ngã trong vũng máu sắc mặt tái nhợt, nỗi sợ hãi từ dưới đáy lòng không ngừng ăn mòn anh ta.
Anh ta chưa bao giờ sợ hãi như giây phút này, vội vàng bước đến ôm Đường Hoan đang hấp hối vào lòng, anh ta không dám mạnh mẽ lay cô dậy, sợ rằng ngay sau đó cô sẽ tan thành mây khói ngay trong lòng anh ta.
“Hoan Hoan, em nhất định phải chịu đựng, anh lập tức sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Giọng anh ta run lên, trái tim lại càng đau đớn không thở nổi.
Đường Hoan vốn đang nhắm mắt lại nghe thấy giọng nam quen thuộc, từ từ mở mắt ra, chỉ là hai mắt đã không còn tiêu cự.
Cô vẫn dựa vào ý chí kiên cường của mình cố gắng chịu đựng, nước mắt trượt xuống theo khóe mắt, nắm lấy tay anh ta không ngừng dùng sức, “Đại Thịnh. Cứu... Cứu con... Tôi...”
Cảm giác đau đớn phía dưới đã chết lặng, cô biết điều đó thể hiện cái gì nhưng cô không muốn tin, cuối cùng thân thể không chịu đựng nổi, nhắm hai mắt lại hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Thấy Đường Hoan hôn mê, Giang Chi Thịnh rốt cuộc bất chấp mọi thứ bế cô dậy đặt lên ghế sau, sau đó ngồi vào ghế lái lái xe đến bệnh viện.
Vừa mới đến bệnh viện, bác sĩ nhìn thấy Đường Hoan cả người đầy máu liền lập tức đẩy xe đẩy đến đưa cô vào phòng cấp cứu.
“Hu hu... Mẹ...”