Không khí bỗng trở nên bế tắc, Giang Chi Thịnh quan tâm rót cốc nước ấm đặt vào tay cô, “Hoan Hoan, sao em phải khổ sở như thế? Cứ tra tấn bản thân như thế có đáng giá không?”
Giang Chi Thịnh lại ngồi xuống ghế, bình thường an vẫn luôn dịu dàng ánh mắt giờ đây hằn lên sự tức giận vô hình.
Đến tận lúc cô mang thai, Đoạn Kim Thần còn để cô yêu khổ sở như thế khiến anh hận không thể giết chết anh ta.
Đường Hoan sửng sốt một chút, “Anh…”
Anh ấy biết rồi sao? Tay cô vô thức ôm chặt chén nước, “Anh biết hết rồi sao?”
“Nếu không phải anh phát hiện sớm, em định giấu anh đến bao giờ? Hoan Hoan, anh ta thật sự đáng để em đối xử như thế sao? Anh ta có biết chuyện em mang thai không?”
Cô lắc đầu, trong mắt đầy chua xót, “Không biết.”
“Vậy em định làm gì?”
Mắt anh rơi vào chiếc bụng phẳng lì của cô.
Đêm qua nghe được tin cô mang thai, tâm trạng anh thật lâu không thể bình tĩnh được, anh biết hai người đã trở thành vợ chồng, sinh hoạt vợ chồng là không thể tránh khỏi nhưng khi thực sự biết cô có thai anh mới nhận ra mình không thể chịu đựng được.
Không khí lại trở nên im lặng, tay sờ sờ vị trí bụng dưới, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, “Em muốn sinh con ra.”
Cho dù biết trước sẽ không nhận được tình yêu của cha nhưng cô toàn tâm toàn ý yêu đứa bé này, lúc đầu cô nghĩ đến việc phá bỏ đứa nhỏ nhưng rốt cuộc cô cũng không thể đành lòng, dù có chuyện gì xảy ra giữa cô và Đoạn Doãn Thành nhưng đứa nhỏ là vô tội.
“Nhưng người anh ấy yêu không phải là em.”
Chỉ một câu nói, cảm xúc của Đường Huan vừa bình tĩnh lại trái tim một lần nữa như bị dao cắt.
Tại sao mọi người cứ nhắc đi nhắc lại chuyện anh không yêu cô? Chẳng lẽ trong mắt họ cô là người không biết thân biết phận như thế sao? Nước mắt lặng lẽ rơi xuống trong lòng vô cùng bi thương.
Khoảng thời gian này, cô luôn lo lắng nếu như Đoạn Kim Thần biết cô mang thai sẽ thế nào, nhiều lần đều muốn mở miệng nói với anh nhưng nhìn vẻ mặt u ám của anh, cô nói không nên lời, cô sợ nếu anh biết chuyện cô mang thai sẽ ép cô phá thai.
Nhìn thấy nước mắt của cô, Giang Chi Thịnh lập tức an ủi, “Được rồi, Hoan Hoan em đừng khóc, bác sĩ nói hiện tại em đang mang thai phải giữ tâm lý thoải mái, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ, dù em có lựa chọn thế nào anh cũng sẽ ủng hộ.”
Giọng nói dịu dàng của anh khiến cô mỉm cười, lau nước mắt rồi gật đầu, “Anh nói đúng, cho dù không nghĩ đến bản thân cũng nên nghĩ đến con của mình.”
Mặc dù trong lòng đau đến nghẹt thở nhưng cô vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, ngước mắt nhìn cửa sổ, ngoài trời thế mà đã hửng sáng.
Cả đêm hôm qua cô không về, anh sẽ lo lắng sao? Nghĩ đến đây trong mắt cô lại hiện lên sự mỉa mai, làm sao anh có thể quan tâm cô đang ở đâu? “Đường Hoan ơi là Đường Hoan, vì sao mày còn nghĩ đến anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ quan tâm đến cô, bởi vì cô không là gì trong lòng anh ấy.
“Hoan Hoan, em tắm rửa trước đi, anh đi làm bữa sáng, một lúc sẽ được ăn.”
“Được.”
Cô nhàn nhạt đáp lại, chờ tin tức bóng dáng của Giang Chi Thịnh biến mất, túi xách của cô chợt rung lên.
Lấy điện thoại di động ra xem thì thấy là Đoạn Kim Thần.
Cô nhíu mày định không nhận nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn nhận, “Alo.”
“Đường Hoan, cô đúng là có bản lĩnh, dám cả đem không về, tôi không quan tâm bây giờ cô đang ở đâu mau về ngay.”
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói lạnh lùng của Đường Hoan vang lên, khiến Đường Hoan cảm thấy trong lòng như dao cắt.
Cô cười nhạo một tiếng, giọng nói kiên quyết của cô vang lên, “Sao tôi phải quay về?”
Sau khi nói xong, cô không cho anh cơ hội nói chuyện, quả nhiên cúp điện thoại.
Ngôi nhà lạnh lùng và tàn nhẫn đó, không, chỗ đó cũng không tính một ngôi nhà, nói dễ nghe chỉ là chỗ trú mà thôi.
Nghe âm báo bận trên điện thoại Đoạn Kim Thần sắc mặt đen như đáy nồi dập máy rồi lên xe lái đến biệt thự của Giang Chi Thịnh.
Sau khi cúp máy, Đường Hoan buộc bản thân không nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Đoạn Kim Thần, thay vào đó vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Nếu cô thực sự không quay lại thì anh cũng sẽ không quan tâm đúng không? Người trong lòng anh không phải là cô thay vì trở về căn nhà lạnh lẽo kia, còn không bằng tự cô thuê một căn phòng bên ngoài, đỡ phải gặp nhau khiến trong lòng anh khó chịu.
Cô tắm rửa xuống lầu nhưng không nhìn thấy Giang Chi Thịnh đành đi tới ghế sô pha ngồi xuống, định rót một ly nước lên uống, Giang Chi Thịnh đã bưng một khay đồ ăn ra khỏi phòng bếp, trên khay đặt những món ăn ngon miệng và cháo tổ yến, vừa nhìn đã thấy ngon miệng.
“Đây đều là anh tự mình làm sao?”
Trong mắt Đường Hoan hiện lên kinh ngạc, cô biết anh lấy như thế, mà chưa từng biết anh có thể nấu ăn.
Anh nhướng mày gật đầu, “Ăn thử xem có ngon không.”
Anh đặt từng món lên bàn trước mặt cô, áo sơmi màu xám càng tôn lên dáng người khôi ngô tuấn tú của anh, dung mạo tuấn tú dịu dàng khiến chóp mũi cô cảm thấy đau xót, cúi đầu nhấp một ngụm cháo yến.
Cô ăn một lúc đã thấy bát cháo tổ yến thấy đáy, Giang Chi Thịnh lúc này mới đứng lên, sờ lên đỉnh đầu cô, “Phải thế chứ, bây giờ em nên bổ sung nhiều dinh dưỡng, như vậy đứa nhỏ mới khỏe mạnh.”
“Ừm.”
Cô lên tiếng cố gắng chịu đựng nỗi buồn từ tận đáy lòng, “Đại Thịnh, cám ơn anh.”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô không thể nói gì khác hơn là cảm ơn.
Bóng dáng cao lớn sững lại, Giang Chi Thịnh quay đầu nhìn cô, “Sao em lại cám ơn anh? Hay là nói cảm ơn vì đã thích em lâu như thế?”
“Anh hiểu lầm rồi, em…”
“Hoan Hoan.”
Giang Chi Thịnh cắt ngang những lời chưa nói của cô nghiêm túc nói, “Thích em là chuyện riêng của anh.
Em không cần phải cảm thấy áp lực.
Anh đã nói nếu em sống không hạnh phúc, anh sẽ giành lại em, nếu em sống hạnh phúc, anh sẽ luôn ở phía sau ủng hộ em.”
“Anh thực sự không cần lãng phí thời gian với em, một ngày nào đó anh sẽ gặp được người mình thích, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt đáng để anh yêu, ví dụ như Vưu Phi, em hật sự không xứng để anh…”
Sự cay đắng trong mắt Đường Hoan khiến trái tim Giang Chi Thịnh như bị ai bóp chặt nhìn cô chằm chằm hồi lâu mới cười nhẹ, “Được rồi, đừng nói lung tung, anh biết phải làm sao, anh lấy thêm cho em một bát cháo.”
Anh luôn dịu dàng và ân cần như vậy, đôi khi cô tự hỏi nếu anh yêu Vưu Phi có phải tốt hơn không? Chẳng mấy chốc, Giang Chi Thịnh đi ra trong tay bưng nóng hôi hổi cháo, trái tim vốn lạnh lẽo của Đường Hoan đã dần cảm thấy ấm áp.
Vì đứa con trong bụng, cô vẫn cố gắng húp từng ngụm cháo.
Từ trưa hôm qua cô đã không ăn gì, đến hôm nay cô mới ăn Ăn sáng xong, Đường Hoan cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, nghĩ đến chuyện bi thương hôm qua không biết có ảnh hưởng đến đứa nhỏ không, nên dự định lát nữa sẽ đến bệnh viện kiểm tra.
“Hoan Hoan, em xem bây giờ trông em rất có tinh thần, đừng để mấy chuyện không vui ảnh hưởng đến mình, thân thể là của mình, hơn nữa cũng không còn đơn độc nữa.”
Cô gật đầu, vừa định mở miệng thì tiếng chuông cửa vội vã vang lên.
Hai người nhìn nhau, Đường Hoan trong lòng càng thêm bồn chồn, nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay của Đoạn Kim Thần, cô vung tay nhìn Giang Chi Thịnh đi mở cửa.
Khoảnh khắc cửa được mở ra, Giang Chi Thịnh còn chưa kịp phản ứng đã bị ai đó đấm một phát, lùi về phía sau hai bước, máu tươi trên miệng lập tức chảy ra.
Nhìn thấy người vừa tới, thân thể Đường Hoan cứng đờ, sau một hồi sững sờ cô bước tới đỡ Giang Chi Thịnh khẩn trương hỏi, “Đại Thịnh, anh có sao không?”
Anh lau lắc đầu vết máu nơi khóe miệng, đứng thẳng người nhìn Đoạn Kim Thần, “Anh không sao.”
Anh đang nói với Đường Hoan nhưng ánh mắt lại nhing Đoạn Kim Thần ánh mẳ giận dữ không hề che giấu.
“Đoạn Kim Thần, anh điên rồi sao? Sao lại đánh người!”
Đường Hoan quay đầu căm tức nhìn anh, trong mắt ánh lên sự giận dữ Đoạn Kim Thần sắc mặt tối sầm, bàn tay thon dài vươn ra nắm chặt tay cô đi thẳng vào vấn đề, “Mau về với tôi.”
Cô vậy mà lại ở cả đêm với Giang Chi Thịnh, nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng không ngừng thiêu đốt lên lý trí của anh.
“Anh bỏ ra.”
Đường Hoan giãy dụa vung tay ra, “Đoạn Kim Thần, anh không nghe thấy à?”
Nhìn thấy Đoạn Kim Thần muốn kéo cô ra ngoài, Giang Chi Thịnh không tâm đến đau đớn trên người, bước nhanh tiến lên kéo cánh tay cô, tức giận nói, “Đoạn Kim Thần, anh mau buông tay, cô ấy sẽ không về với anh.”
“Từ bao giờ chuyện của tôi đến lượt anh quản?”
Giọng nam lạnh lùng như băng vạn năm, khí chất mạnh mẽ không khiến anh lùi bước, “Tôi không quan tâm đến chuyện của anh, nhưng chuyện của Hoan Hoan tôi sẽ để ý, Đoạn Kim Thần, anh mau buông tay.”
Nói xong liền vung tay định đánh lên mặt Đoạn Kim Thần nhưng Đoạn Kim Thần nhưng anh cũng không hề né tránh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, khi nắm đấm sắp đánh lên mặt anh vội né đi, buông tay Đường Hoan vươn bàn tay dài của mình ra, nắm chặt cánh tay đang duỗi ra của Giang Chi Thịnh, tay khác dùng sức siết chặt cánh tay Giang Chi Thịnh, dùng sức ném người qua vai.
“Không biết tự lượng sức mình.”
Giọng nam lạnh như băng khóe môi giương lên, châm chọc nhìn Giang Chi Thịnh.
Anh ta không nói thêm lời nào, trước khi Giang Chi Thịnh đứng dậy, anh đã khoanh chân ngồi lên trên người anh ta.
Sau khi Đường Hoan bị anh đẩy ra ném sang một bên vừa đứng vững nhìn thấy anh bị Đoạn Kim Thần đè lên người cô lao tới ôm lấy anh, “Đoạn Kim Thần, đừng đánh, có chuyện gì anh nhằm vào tôi đây này, đây là chuyện giữa chúng ta, anh đừng đánh nữa.”
Nhìn thấy Giang Chi Thịnh bị đánh mạnh đến mức không thể chống trả, ánh mắt cô càng lo lắng.
Giang Chi Thịnh cũng không ngừng đánh trả, nhưng làm sao có thể đánh trả Đoạn Kim Thần đã học taekwondo từ nhỏ? Chẳng mấy chốc, anh ta đã bị đánh đến mức thậm chí không có khả năng đánh trả.
“Đoạn Kim Thần, anh điên rồi sao? Nếu tiếp tục đánh, anh sẽ giết anh ấy.”
Đường Hoan tiến lên muốn kéo anh ra nhưng chưa đến gần đã bị anh đẩy ra, sau mấy lần cố gắng, đến cơ hội đến gần cô cũng không có.
Thấy cô bệnh vực Giang Chi Thịnh, Đoạn Kim Thần ra tay càng tàn nhẫn hơn, như muốn trút hết lửa giận trong lòng lên người Giang Chi Thịnh.
Mặc dù bị đánh rất đau nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn cô cười nói, “Anh không sao.....
Hoan Hoan...”