Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 216: Không xứng



Anh ta đứt quãng nói, Đoạn Kim Thần tăng thêm sức lực trên tay, không thèm để ý đến việc Đường Hoan ngăn cản mà vẫn cứ làm theo ý mình.

Trong phòng vang vọng tiếng hét của Đường Hoan, tiếng đánh cùng với tiếng rên rỉ của Giang Chi Thịnh.

Thấy Đoạn Kim Thần nói thế nào cũng không nghe, trong lúc cấp bách Đường Hoan đành phải thỏa hiệp, “Tôi trở về với anh, Đoạn Kim Thần, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ chết người đấy!”

Trái tim lại đau đớn như bị kim đâm, vì sao chứ? Vì sao anh không chịu buông tha cho cô?

Người phụ nữ anh yêu không phải sắp trở về rồi sao? Vì sao còn muốn trói cô ở bên người? Anh làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ anh thật sự muốn bức tử cô sao?

Nghe thấy đáp án vừa ý, người đàn ông mới dừng tay lại, đứng dậy sửa sang bộ comple giá trị xa xỉ.

“Người phụ nữ của tôi không phải ai cũng có thể mơ ước, Giang Chi Thịnh, nếu còn có lần sau thì sẽ không đơn giản như này nữa đâu.”

Nói xong, anh bước đến ôm Đường Hoan nhanh chóng rời đi.

Giang Chi Thịnh muốn ngăn lại nhưng ngay cả bò anh ta cũng không bò dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

Anh ta bỗng cảm thấy chính mình thật vô dụng, ngay cả người phụ nữ mình yêu nhất cũng không bảo vệ được.

Đợi đến khi anh ta đỡ hơn thì đã là chuyện nửa tiếng sau.

Ở bên kia, Đoạn Kim Thần mang Đường Hoan về biệt thự, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người hầu mà kéo cô lên lầu, “Anh làm tôi đau, Đoạn Kim Thần, anh buông ra, tự tôi đi được, a...”

Cửa phòng bị anh dùng sức đá văng ra, tay vung mạnh, Đường Hoan bị anh quăng lảo đảo bước vài bước về phía trước, vô thức duỗi tay che bụng, may mà vừa đến bên cạnh mép giường thì cô đã kịp thời ổn định lại thân thể.

“Ầm” một tiếng, cửa bị anh dùng sức đá lên, cô sợ tới mức thân thể run lên, nuốt nuốt nước miếng bất giác lùi về sau hai bước, hai tay cô nắm chặt lại hơi lắp bắp nói, “Anh muốn làm gì? Đoạn Kim Thần, có chuyện gì chúng ta nói rõ là được rồi, anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi!”

Ánh mắt anh giống như muốn lăng trì cô, khiến cô cực kỳ khó chịu.

“Đêm không về ngủ, đây là bổn phận nên làm của người vợ như cô sao?” Từ bờ môi mỏng của anh gằn ra từng tiếng rét lạnh, hai tay rũ xuống bên người nắm thành nắm đấm, nếu không phải cố hết sức kiềm chế lửa giận trong lòng, đoán chừng Đường Hoan đã bị sớm bị anh giày vò không nhẹ.

Không khí trong phòng đông cứng đến đáng sợ, từng tiếng thở của người đàn ông ngày càng nặng nề hơn, anh như thế này hồi trước cô chưa bao giờ nhìn thấy, trái tim run rẩy như đang trong gió.

Một lúc lâu sau, Đường Hoan tiến lên phía trước, nhưng bả vai run rẩy vẫn để lộ ra suy nghĩ trong lòng cô, nếu không thích vì sao còn muốn trói cô ở bên người hành hạ?

Ly hôn không phải là một cách giải thoát đối với cả hai người sao? Cô thật sự không rõ rốt cuộc anh muốn làm gì?

“Đoạn Kim Thần, buông tha cho tôi được không? Chỗ này của tôi...” Cô duỗi tay chỉ vào tim mình, mắt đỏ bừng, “Rất khó chịu, anh có thể giơ cao đánh khẽ được không?”

Cô rất mệt mỏi, cô đã không còn can đảm đối mặt với anh nữa, trái tim sớm vỡ nát đã không chịu nổi chút tàn phá nào nữa rồi.

Nghe cô lặp đi lặp lại nhiều lần nói ly hôn, lửa giận trong lòng rốt cuộc không thể che dấu được nữa, cánh tay dài duỗi ra cùng với tiếng gió rít xẹt qua mặt Đường Hoan, cô sợ tới mức nhắm tịt hai mắt lại.

“Ầm” một tiếng vang lớn truyền đến bên tai cô, thân thể cô run lẩy bẩy, thở cũng không dám thở mạnh.

Một lúc lâu sau, cô coi như không thấy lửa giận của anh, tiếp tục lên tiếng, “Ngày mai tôi sẽ tìm luật sư để thỏa thuận ly hôn.”

“Tôi nói rồi, không có sự cho phép của tôi em đừng hòng ly hôn!”

Đoạn Kim Thần nắm lấy cô, sức lực trong tay mạnh kinh người, Đường Hoan bị anh nắm lấy không giãy giụa được, “ Đoạn Kim Thần, anh buông ra!”

“A...”

Đường Hoan bị anh quăng lên giường khiến cô choáng váng, đau đớn từ đáy lòng không ngừng ăn mòn cô, cô vừa định bò dậy thì thân hình cao lớn của người đàn ông đã áp xuống.

Sức lực nặng nề khiến cho cô không thở nổi, giường lớn đột nhiên lún xuống, Đường Hoan còn chưa lấy lại tinh thần từ cơn chấn kinh liền cảm giác trước ngực chợt lạnh, cảm giác lạnh lẽo làm toàn thân cô nổi da gà.

“Đoạn Kim Thần, anh dừng tay! Đừng có động vào tôi!” Cô không ngừng vùng vẫy, đấm lung tung vào ngực anh, hai tròng mắt đỏ lên.

Nhưng anh cũng không thèm quan tâm cô giãy giụa mà vẫn làm theo ý mình, tay hoạt động liên tục, lời nói ra lại giống như một lưỡi dao sắc bén đâm Đường Hoan đầm đìa máu tươi, “Thế nào? Giang Chi Thịnh cho em ăn no rồi nên giờ không cần đúng không?”

“Bốp.”

Anh vừa dứt lời, trong phòng vang lên tiếng tát đặc biệt vang dội.

Thời gian như ngừng trôi, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bị đánh lệch sang một bên, tay Đường Hoan nâng giữa không trung thật lâu không buông xuống, toàn thân run lẩy bẩy.

“Đoạn Kim Thần, anh đúng là tên khốn! Tôi nói cho anh biết, anh đừng có chạm vào người tôi!”

Dựa vào cái gì anh luôn có thể dễ dàng nói ra những lời tổn thương cô? Cho dù trong lòng anh cô không đáng một đồng, nhưng cũng phải có một chút tôn trọng chứ?

Ánh mắt anh u ám kinh người, trên mặt nở nụ cười lạnh, từ từ quay đầu lại nhìn cô gằn từng chữ nói, “Không tới lượt em quyết định!”

Nói xong anh lại nhào về phía cô, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đường Hoan nói ra một câu khiến cho anh phải dừng lại động tác, “Nếu tôi mang thai, có phải anh vẫn sẽ cưỡng bức tôi như vậy không?”

Hai tròng mắt trong suốt của cô nhìn chằm chằm vào anh, không muốn buông tha bất cứ biểu cảm nhỏ nào trên mặt anh.

Không khí nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ có đây đó tiếng hít thở cùng với cuộc đọ sức không tiếng động trong không trung.

Hồi lâu sau, người đàn ông giận quá hóa cười, “Người phụ nữ lẳng lơ như em không xứng mang thai con của Đoạn Kim Thần tôi!”

Lại lần nữa bị anh xát muối vào miệng vết thương, đau đến mức tế bào trên người cô đều đang kêu gào.

Nếu trong lòng anh không có người phụ nữ tên Tiểu Nghiên kia, quan hệ của bọn họ có phải sẽ không như thế này không?

Cô ngàn tính vạn tính cũng không bao giờ ngờ được đã có một người phụ nữ chiếm vị trí ở trong lòng anh, đã vậy còn cực kỳ ăn sâu bén rễ, nếu sớm biết thế cô nhất định sẽ không làm mình xấu mặt lại mất đi trái tim như thế này.

Cô còn chưa lên tiếng, giọng nói lạnh như mùa đông của anh lại vang lên, truyền vào tai Đường Hoan khiến cho cô cảm giác được sự đau lòng đến tột cùng, “Nếu như em thật sự mang thai con của tôi, tôi sẽ đưa em đi phá thai!”

A...

Đây chính là anh, ngay cả cốt nhục ruột thịt của mình anh cũng ra tay được, cô tuyệt đối không nghi ngờ lời anh nói.

Cô giống như bị người bóp chặt lấy cổ họng không thể hô hấp, nước mắt như gió bão sắp tràn ra hốc mắt cuối cùng lại bị cô nhịn xuống, “Nếu vậy thì đừng có chạm vào tôi, đỡ phải đến lúc đó mang thai còn phải phí tiền đi phá!”

Cho dù đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng thật không ngờ anh có thể nói ra lời tổn thương người như vậy, nếu anh không muốn con, vậy cô muốn.

Cô tuyệt đối sẽ không cho anh cơ hội phá thai.

Dù sao anh cũng không thích đứa bé này, vậy đối với đứa bé mà nói có người cha này hay không cũng giống nhau.

“Cô cho rằng cô làm chủ được việc này sao?” Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt phức tạp của cô.

Đường Hoan dùng sức giãy khỏi trói buộc của anh, cười lạnh nói: “Tôi đương nhiên không làm chủ được, nhưng nếu anh dám cưỡng ép tôi, tôi đảm bảo, tôi sẽ làm ra chuyện gì không chừng đấy.”

Con à, có người cha như vậy con cũng thấy thật đáng buồn đúng không?

Nhìn ánh mắt kiên định của cô, nhớ tới chuyện bệnh trầm cảm lúc trước, người đàn ông mím môi mỏng thành một đường thẳng, cuối cùng sợ cô sẽ làm ra chuyện tự mình hại mình, đành thật sâu nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.

Mãi đến khi trong phòng chỉ còn một mình cô, toàn thân cô mềm nhũn vô lực nằm ở trên giường, nước mắt theo khoé mắt trượt xuống, toàn thân run lẩy bẩy.

Trong phòng vang lên tiếng khóc đè nén của cô, còn người đàn ông vốn đã rời đi giờ phút này sắc mặt căng chặt đứng ngoài cửa, ánh mắt phức tạp nghe tiếng khóc đứt quãng truyền ra từ bên trong, cuối cùng nhịn lại xúc động muốn đẩy cửa vào, xoay người rời đi.

Cô cuộn tròn người nằm trên giường, khóc đến tê tâm liệt phế, mãi đến khi nước mắt không còn rơi được nữa mới mở to hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà.

Ngay từ lúc kết hôn với anh, cho rằng trong lòng anh không có người phụ nữ khác, còn cô cũng có thể giữ vững trái tim mình không động tình với bất cứ ai, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể khống chế được trái tim mình.

Nếu sớm biết được yêu anh thống khổ như vậy, cô tình nguyện không lấy anh.

Hiện giờ sở dĩ cô đau xót như vậy, tất cả đều là vì người đàn ông kia không thích cô mà thôi, bất tri bất giác ngủ say, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Nhìn không khí tươi mát ngoài cửa sổ, trong lòng cô bỗng nhiên có quyết định.

Nếu anh không thích cô, vậy cô ở lại chỗ này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa, so với việc đợi Tiểu Nghiên kia trở về rồi bị anh đuổi đi, còn không bằng hiện giờ cô tự rời đi, cũng đỡ phải đến lúc đó lại nhận lấy một lần tê tâm liệt phế thống khổ.

Trong lòng hạ quyết tâm liền bắt đầu lét lút chuẩn bị, bình an vô sự qua vài ngày cùng ở dưới mái hiển, thấy Đường Hoan không khác gì bình thường, Đoạn Kim Thần cũng không để ý quá nhiều.

Chỉ là sau tối hôm đó, hai người liền không nói với nhau câu nào nữa.

Hôm nay, Đoạn Kim Thần ăn cơm sáng xong liền đi công ty, mà sau khi xác nhận anh đã rời đi, Đường Hoan liền cố ý nói rằng cô muốn uống canh, đuổi dì Đồng đi mua một ít thịt bò về nấu.

Dì Đồng nghe xong không hề nghi ngờ cô, rời khỏi biệt thự đi siêu thị.

Người hầu trong nhà đều đã đến hoa viên đằng sau làm việc, cô nhân cơ hội này lên lầu đơn giản thu dọn lại, đặt giấy thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị từ sáng sớm lên tủ đầu giường, liền rời khỏi biệt thự.

Mấy ngày nay tuy cô không ra cửa nhưng vẫn ngầm làm rất nhiều việc, cô lét lút bảo luật sư chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn, âm thầm chuẩn bị tốt mọi thứ để rời đi, vì thế cô vừa ra khỏi biệt thự liền cho người dẫn cô đến nhà ga.

Cô mới ngồi trên xe không bao lâu, điện thoại bỗng nhiên vang lên, màn hình sáng lên tên Đoạn Kim Thần rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt cô.

Trong mắt thoáng lộ vẻ chua xót, nhưng để không làm anh hoài nghi, cô vẫn tiếp điện thoại, “Có việc?”

Không muốn lãng phí quá nhiều miệng lưỡi với anh, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ở đâu?”

Giọng nói rét lạnh của người đàn ông vang lên, đâu là câu đầu tiên hai người nói với nhau sau buổi tối hôm đó.

“Anh cảm thấy tôi ở đâu?” Cô cười lạnh, “Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”

Nói xong, cũng không quan tâm Đoạn Kim Thần còn muốn nói gì không, cô quyết đoán cúp điện thoại.

Giây phút vừa mới nhận được điện thoại của anh, trái tim cô suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng, còn tưởng rằng anh đã phát hiện ra cô rời khỏi nhà, may mà anh cũng không nói gì.

Suy nghĩ một chút, cô bấm nút tắt máy, sau đó tháo sim ra, vốn định vứt đi nhưng cuối cùng cô vẫn không đành lòng, đặt nó vào túi xách, bên trong nó dù sao cũng có rất nhiều bạn bè cô không muốn vứt bỏ, ví dụ như La Vưu Phi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv