Lại là cô ta.
Thời Du Huyên có hàng trăm cơ hội để trả đũa Thời Vũ Kha nhưng cô không làm như vậy, cuối cùng lại còn bị cô ta hãm hại cho thê thảm như thế.
Thịnh Hàn Ngọc muốn trút giận cho vợ, đẩy Giản Di Tâm đang không nói được một lời ra rồi bước ra ngoài.
Giản Di Tâm không đuổi theo, chỉ lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại...
Advertisement
Nhà họ Thời.
Giang Nhã Đan chặn cửa: "Vũ Kha không có ở nhà, nó đang nằm viện. Nhưng hiện tại cậu là em rể của con bé, cậu đến tìm Vũ Kha của chúng tôi... Thời Du Huyên có biết không?"
Giang Nhã Đan giả vờ như bà ta không biết gì cả, nhưng nhìn chẳng giống chút nào.
Vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa hoàn toàn không che giấu được chút nào, treo đầy trên mặt.
"Soát..."
Thịnh Hàn Ngọc không nói nhảm với bà ta, bàn tay to vung lên, vệ sĩ đẩy bà ta ra rồi đi vào và bắt đầu tìm kiếm.
Anh đã đến bệnh viện nơi Thời Vũ Kha đang ở những hoàn toàn không có ai cả.
Bác sĩ cho biết Thời Vũ Kha đã xuất viện vào ngày hôm qua, nhưng Giang Nhã Đan lại nói cô ta vẫn đang ở trong bệnh viện, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
Thời Vũ Kha đã xuất viện, nhưng không có ở nhà.
"Cô ta trốn ở đâu?"
Thịnh Hàn Ngọc siết cổ Giang Nhã Đan, nếu bà ta không nói sự thật, anh sẽ bóp cổ bà ta cho đến chết mà không chút do dự trong giây phút tiếp theo.
Hai mẹ con không có một ai tốt lành gì, lúc trước đã bắt nạt Huyên Huyên nhiều năm như vậy, nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa buông tha cho cô.
Huyên Huyên tốt bụng suy xét cho bố nên mới không đành lòng ra tay, nhưng anh thì đành lòng.
Giết chết bà già này, với năng lực của Thịnh Hàn Ngọc anh, nhất định có thể không tạo ra chút sóng gió gì ở Giang Châu mà vẫn khiến cho bà ta chết trong âm thầm, không một tiếng động!
"Buông ra."
Giang Nhã Đan cố gắng gỡ tay Thịnh Hàn Ngọc ra, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Bà ta càng gỡ thì sức lực trên cổ càng mạnh, rất nhanh đã khó thở, mắt lồi ra.
"Nói hay không?"
Bà ta đã không thể phát ra âm thanh, chỉ gật đầu một cách khó khăn.
Thịnh Hàn Ngọc thả tay ra, Giang Nhã Đan ngã ngồi xuống đất.
"Khụ khụ..."
Bà ta há to mồm hít thở không khí một cách thèm thuồng, chưa bao giờ cảm thấy không khí có hương vị ngọt ngào đến thế.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn xuống từ trên cao, nói: "Nói."
"Biệt thự Bán Sơn Loan A, tòa nhà 12" Giang Nhã Đan báo cáo địa chỉ.
Bà ta định đợi Thịnh Hàn Ngọc đi khỏi thì gọi điện thoại báo tin cho con gái ngay lập tức, sau đó hai mẹ con cùng nhau rời đi.
Số tiền mà người phụ nữ kia hứa hẹn cũng đủ để hai người ra nước ngoài sống ung dung vui sướng cả đời. Tất nhiên là bọn họ không có ý định ở nước ngoài mãi mà không về.
Người phụ nữ ấy đã nói rằng sau khi cô ta và Thịnh Hàn Ngọc kết hôn, Thịnh Hàn Ngọc đương nhiên sẽ không tiếp tục truy cứu những gì Thời Vũ Kha đã làm, trốn tránh một thời gian rồi vẫn sẽ trở về.
Ý tưởng rất tốt đẹp, nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại không bỏ đi.
Thay vào đó, anh ra lệnh cho vệ sĩ đến Bán Sơn Loan để đưa Thời Vũ Kha trở lại đây, còn nói một câu khiến bà ta thót tim: "Nếu cô ta không đi theo các anh thì hãy đánh gãy chân cô ta mà đem về."
"Không được, các người không thể đi."
Giang Nhã Đan muốn ngăn cản các vệ sĩ nhưng lại bị Thịnh Hàn Ngọc kéo về: "Gấp gáp gì chứ? Cô ta sẽ trở lại sớm thôi."
(
"Thịnh Hàn Ngọc, tôi liều mạng với cậu.".