Trên người cắm đủ loại ống dẫn, khuôn mặt của cô vẫn nhợt nhạt như tờ giấy!
Anh yêu cầu đi vào gặp cô, Mã Linh Nhi ngăn lại: "Cô ấy quá mệt, hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt, nếu anh đi bây giờ nhất định sẽ quấy rầy cô ấy, vẫn nên đợi hai ngày nữa hăng nói sau."
Thịnh Hàn Ngọc ở bên ngoài đợi cô tỉnh dậy mà không rời một bước.
Giản Nghi Ninh giễu cợt: "Bây giờ giả bộ tỏ vẻ si tình cho ai xem? Nếu anh thật sự toàn tâm toàn ý với cô ấy, thì sẽ không để cô ấy bị người ta tính kế."
Advertisement
Thịnh Hàn Ngọc ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ chán ghét: "Giản Nghi Ninh, cậu đừng làm bộ làm tịch, người nhà họ Giản các người không tránh khỏi liên can đâu."
"Âm mưu của nhà họ Giản các người cứ để nợ đó, chờ Huyên Huyển ra viện, chúng tôi sẽ từ từ tính!"
Hôm đó anh vốn định đi làm, nhưng bà Giản đã ngăn anh lại bên ngoài, nói rằng chuyên gia đã đưa ra phương án điều trị rất có hy vọng để Giản Di Tâm có thể khôi phục trí nhớ, bà ta lại xin anh phố hợp một chút.
Loại yêu cầu này cũng không quá đáng, nên anh đã đồng ý.
Ban đầu, anh muốn nói trước với Thời Du Huyên, nhưng bà Giản cứ thúc giục nên anh chưa kịp nói gì cả.
Đến đối diện, bà Giản yêu cầu anh cầu hôn với Giản Di Tâm, hoa và nhẫn cưới đã được chuẩn bị sẵn.
Ngay lúc đó, anh có chút do dự!
Bà Giản gạt nước mắt nói rằng nếu không có vụ hỏa hoạn cách đây năm năm thì họ đã là người một nhà từ lâu rồi.
Hiện tại không phải người một nhà nên quả nhiên là xa lạ, ngay cả yêu cầu nhỏ ấy mà cũng không đồng ý...
Thịnh Hàn Ngọc luôn cảm thấy áy náy với Giản Di Tâm, anh hy vọng cô ta sẽ khỏi bệnh và tìm kiếm hạnh phúc lại một lần nữa.
Bà Giản đã nói như vậy, anh cũng không còn do dự nữa và đồng ý.
Anh đang giữ lời thoại của mình đọc như một con rối.
Trước khi anh đọc thuộc lòng, bà Giản đã vội vàng nói với anh rằng anh có thể bắt đầu!
Lời thoại không thuần thục cũng không sao, để anh đeo tai nghe Bluetooth, bà ta ở trong phòng khác đọc một câu và đọc theo một câu...
Anh đang đeo tai nghe nên không nghe thấy có người đang đi vào ở tầng dưới.
Cho đến khi thấy vợ xuất hiện ở cửa, nhìn anh với ánh mắt thấy vọng.
Lúc này anh mới nhận ra rằng đây không phải là cách chữa bệnh, mà là một cái bẫy!
“Thịnh Hàn Ngọc, tên khốn, anh muốn một chân giẫm hai thuyền đến mức muốn ném cái nồi này cho bọn tôi sao?” Giản Nghi Ninh đấm vào mặt anh một cú.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không khách sáo, ngay lập tức đáp trả lại, hai người bắt đầu đánh nhau trong bệnh viện.
"Đừng đánh, tất cả đều là lỗi của chị. Muốn đánh thì em đánh chị đi."
Giản Di Tâm đã chạy đến ôm Thịnh Hàn Ngọc và nói với em trai mình.
"Hừ! Hai người đều không tốt lành gì, cút hết đi, đừng quấy rầy sự yên tĩnh ở đây."
Giản Nghi Ninh không thể rat ay với chị gái mình, nhưng từ hôm nay trở đi, trong lòng anh ấy không còn chị gái này nữa.
Thịnh Hàn Ngọc không rời đi, Giản Di Tâm vẫn cứ ôm anh và không ngừng khóc.
Cô ta cứ luôn tự trách mình, đều là lỗi của cô ta, nếu không phải vì mình thì mẹ cô ta đã không nghĩ ra một chiến lược tồi tệ như vậy.
Giản Di Tâm cũng nói rằng Thời Du Huyên ngã xuống không phải vì cô bị kích thích khi nhìn thấy cảnh "cầu hôn" của họ, mà là ai đó đã đẩy cô xuống.
Người đẩy cô xuống đeo khăn che mặt và đi cùng với Thời Du Huyên tới.
Lúc đó dì Trương nhìn thấy rõ ràng, bà ta có thể làm chứng.
Giản Di Tâm đã rất thành công trong cách này, Thịnh Hàn Ngọc nhớ rằng khi anh lao ra ngoài, anh đã nhìn thấy một người phụ nữ đeo khăn che mặt chạy ra, nhưng lúc ấy anh muốn cứu Du Huyên nên không đuổi theo.
Hai vợ con của anh mà còn muốn xem náo nhiệt như một người qua đường sao?
Anh không thể buông tha cho người này.
Thời Du Huyên sẽ không tỉnh lại ngay lập tức, Thịnh Hàn Ngọc quyết định tìm người này để trả thù cho vợ mình.
Anh gọi cho quản gia, và ngay lập tức biết rằng người phụ nữ đeo khăn che mặt là Thời Vũ Kha!