Bà ta biết con gái mình đã làm những gì, cũng biết rằng nếu con gái rơi vào tay Thịnh Hàn Ngọc thì nhất định sẽ không có gì tốt lành.
Dưới tình thế cấp bách, bà ta vớ lấy con dao gọt hoa quả trong đĩa hoa quả trên bàn cà phê và đâm về phía Thịnh Hàn Ngọc...
Giang Nhã Đan chỉ muốn hù dọa anh mà thôi.
Nhưng bà ta quá căng thẳng, con dao gọt hoa quả chĩa thẳng ngay ngực Thịnh Hàn Ngọc mà đâm tới, anh lắc người né được, nhưng lúc Giang Nhã Đan bổ nhào tới, ảo tưởng muốn thu tay lại thì lại trẹo chân...
Advertisement
Bà ta không thể tin được mà nhìn bản thân mình cắm xuyên con dao gọt hoa quả vào chính ngực mình. Bà ta muốn hét lên "Cứu mạng" nhưng trong miệng lại chỉ phun ra được một búng máu.
"Phụt..."
Máu bắn tung tóe trên quần áo của Thịnh Hàn Ngọc.
Anh chán ghét cởi áo sơ mi của mình ném xuống đất, xoay người đi đến biệt thự Bán Sơn Loan cùng vệ sĩ để tìm Thời Vũ Kha.
“Cậu chủ, làm thế nào với bà ta đây?” Vệ sĩ hỏi.
"Gọi cảnh sát, bảo cảnh sát đến xử lý."
Vệ sĩ muốn nói, lúc này không phải là nên gọi cấp cứu sao?
Nhưng mà, anh ta chưa từng vi phạm mệnh lệnh của cậu chủ bao giờ, cho nên bèn gọi cảnh sát. Sau đó, mấy người vừa định đi ra ngoài thì vệ sĩ nhận được một cuộc gọi, nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi đáng kể.
"Cậu chủ, không ổn. Cô chủ... mất tích rồi."
Thịnh Hàn Ngọc vội vã chạy đến bệnh viện, vệ sĩ bị dọa đến nỗi cả người phát run lên, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: "Cậu chủ, đúng, thật xin lỗi, thời gian tôi đi vệ sinh, cô chủ đã mất tích..."
"Đồ ăn hại."
Thịnh Hàn Ngọc nghiến răng nghiến lợi: "Anh đã phải người đi tìm chưa?"
Thân thể Thời Du Huyên rất suy yếu, cô có thể đi đâu đây? Nhất định là ai đó đã cướp cô đi rồi. Người này là ai, muốn làm gì?
Dù là ai đi chăng nữa thì anh cũng nhất định phải bắt kẻ đó trả giá.
Huyên Huyên không có việc gì thì còn được, nhưng chỉ cần tổn thương đến cô dù chỉ một sợi tóc thì kẻ này không cần phải sống nữa.
Vệ sĩ trả lời rằng anh ta đã cử người đến hỏi bác sĩ ngay khi phát hiện ra cô chủ mất tích, nhưng những người trong bệnh viện đều không nói gì.
"Cạch!"
Văn phòng viện trưởng bị đá văng.
Thịnh Hàn Ngọc bước vào với khuôn mặt xanh mét, dùng chân đóng cửa lại.
Trong tay anh cầm theo một cái túi ni lông đen căng phồng.
"Anh, anh Thịnh, anh muốn làm gì?"
Viện trưởng biết anh sẽ tìm tới nơi này, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
"Thời Du Huyên đi đâu? Ai đưa cô ấy đi?"
Một xấp tiền giấy bị ném lên mặt bàn.
Viện trưởng nói: "Anh Thịnh, anh thế này là đang làm khó tôi rồi. Bệnh nhân muốn xuất viện, bệnh viện của chúng tôi không có lý do gì buộc họ phải ở lại cả."
Đúng vậy, Thời Du Huyên không hề “trốn” ra ngoài, mà là có giấy xuất viện của bệnh viện.
Mà thời điểm “xuất viện” tình cờ là lúc vệ sĩ đi vệ sinh, sắp xếp thật vừa vặn.
Lại một xấp tiền khác được ném xuống, sắc mặt của Thịnh Hàn Ngọc trở nên tồi tệ hơn: "Anh chỉ cần trả lời tôi, ai đã đưa cô ấy đi là được."
“Không ai đưa cô ấy đi cả, là cô ấy tự đi ra ngoài.” Viện trưởng nói.
A
Hơn nữa còn đẩy lại tiền trên bàn trở về: "Anh Thịnh cầm lại tiền đi, không công không hưởng lộc, tôi không thể nhận tiền của anh."
"Soạt soạt...!"
Thịnh Hàn Ngọc không chỉ không lấy lại mà còn lộn ngược chiếc túi trên bàn, bên trong đều là tiền mặt, rải rác che gần hết mặt bàn.