Vân Triết Hạo chưa bao giờ nghe Thịnh Hàn Ngọc nói với giọng điệu như vậy, anh đã gấp gáp đến mức nói năng lộn xộn.
"Hàn Ngọc, bình tĩnh, anh ở đâu?"
Mười phút sau.
Vân Triết Hạo và vợ là Mã Linh Nhi đến nơi.
Advertisement
Mã Linh Nhi dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo phẫu thuật để vào phòng phẫu thuật, trước khi vào cô ấy đã trao đổi với viện trưởng và chủ nhiệm khoa phụ sản, thời gian tiến vào không hề chậm trễ.
Vân Triết Hạo ở trên hành lang an ủi: "Đừng lo lắng, Linh Nhi vào trong nhất định sẽ cứu được Thời Du Huyên, cô ấy sẽ không sao đâu."
Mã Linh Nhi là một bác sĩ cấp cứu, tuy không thuộc khoa sản nhưng cô ấy có kinh nghiệm lâm sàng phong phú trong việc đối phó với những ca bệnh bất ngờ.
"Trách tôi, chuyện này đều do tôi, nếu tôi nói rõ ràng với cô ấy thì sẽ không xảy ra chuyện."
"Huyên Huyên là người thấu tình đạt lý. Tôi hẹp hòi, ích kỷ. Tất cả là lỗi của tôi..."
Thịnh Hàn Ngọc cứ lẩm bẩm như vậy, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn phía trên phòng phẫu thuật, như thể linh hồn anh đã bị nhốt vào bên trong.
Cửa phòng phẫu thậut lại được mở ra, Mã Linh Nhi bước ra nói với anh: "Vợ anh cần truyền máu gấp, nhưng cô ấy có nhóm máu RH âm tính, ngân hàng máu không còn nên phải tìm một giải pháp càng sớm càng tốt."
"Được rồi, tôi nghĩ cách, tôi sẽ nghĩ cách."
Thịnh Hàn Ngọc nói sẽ có cách, nhưng anh có thể có cách gì đây?
Anh gọi cho Giản Nghi Ninh, nếu không phải là cùng đường, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ liên lạc với người nhà họ Giản.
D2
Nhà họ Giản có bệnh viện nên việc liên hệ với ngân hàng máu sẽ thuận tiện hơn những nơi khác.
Giản Nghi Ninh chỉ đáp lại: “RH âm tính, tôi đang nghĩ cách, không cần anh quan tâm.” Nói xong, anh ấy liền cúp máy.
Anh không để ý đến việc làm sao Giản Nghi Ninh biết chuyện này, nhưng tất cả hy vọng đều đổ dồn lên người anh ấy. Thịnh Hàn Ngọc hy vọng rằng anh ấy có thể đưa nhóm máu tới để cứu vợ mình càng sớm càng tốt.
Ngay sau đó huyết tương được chuyển đến, Giản Nghi Ninh đã đích thân giao tới.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng.
Huyết tương đã được gửi đến năm tiếng đồng hồ, cuộc phẫu thuật của Thời Du Huyên vẫn chưa kết thúc.
CO
Những tin tức bên trong vẫn không ngừng đưa ra - đầu tiên là phôi thai đã được lấy ra.
Là con trai, còn quá nhỏ, còn chưa kịp thành hình, chỉ là một viên thịt nhỏ buộc phải rời khỏi cơ thể mẹ!
Đây là con trai của anh, nếu không phải vì sự ngu xuẩn của anh, bảy tháng nữa cậu bé sẽ được đặt tên theo họ của anh, vui vẻ hạnh phúc trở thành một thành viên trong gia đình của họ.
Đây là kết tinh tình yêu của anh với vợ, bây giờ kết tinh đã không còn, liệu Huyên Huyên có còn muốn đoạn tình yêu này nữa không?
Thứ hai là thông báo bệnh tình nguy kịch.
Thịnh Hàn Ngọc vẫn không chịu ký.
Hắn tức giận như một con dã thú bị mắc kẹt, bất lực gầm lên: "Huyết tương đã được gửi tới, tại sao vẫn còn nguy hiểm?"
Mã Linh Nhi đích thân đến giải thích: "Ý thức sinh tồn của bệnh nhân rất kém. Cô ấy từ chối điều trị trong tiềm thức và một lòng muốn chết."
“Cô nói với cô ấy rằng cô ấy phải sống, nhất định phải sống, chỉ cần cô ấy còn sống, tôi sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu của cô ấy, yêu cầu gì cũng được.” Hai mắt Thịnh Hàn Ngọc đã đỏ bừng, chỉ cần cô còn sống thì thế nào cũng được.
"Cô ấy muốn anh ký vào thỏa thuận ly hôn."
Thịnh Hàn Ngọc ngã ngồi trên mặt đất.
Lần thứ ba là một bản thỏa thuận ly hôn được gửi ra khỏi phòng phẫu thuật, chữ ký của Thời Du Huyên đã hằn in trên giấy, chỉ cần Thịnh Hàn Ngọc ký tên của anh vào đó, cả hai sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Anh rất không tình nguyện, cây bút trên tay nặng nề như chì, nhưng Mã Linh Nhi nói đây là ý của Thời Du Huyên, nếu không ký, cô sẽ từ chối điều trị và đi cùng đứa trẻ.
Dù không muốn, nhưng anh cũng chỉ có thể ký tên mình vào đó.
Cuối cùng, đèn trong phòng phẫu thuật cũng tắt.
Bệnh nhân không được đưa ra khỏi cổng chính mà được đưa thẳng vào ICU để quan sát.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn thấy Thời Du Huyên nằm bất động trên giường bệnh qua lớp kính dày, hai mắt nhắm chặt.