Ban đầu là ngứa ngáy cả người, đây mới là giai đoạn đầu tiên, nếu lúc này uống thuốc chống dị ứng thì sẽ nhanh dừng lại.
Nhưng anh không uống, chỉ vì không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thời Du Huyên, cắn răng chịu đựng giai đoạn như có ngàn con kiến đang bò trên người.
Chịu đựng cơn ngứa không gì sánh bằng, rồi sau đó cả người bắt đầu sưng lên, cơ thể cũng dần trở nên nóng như lửa.
Anh vẫn luôn trợn mắt chờ đến khi trời sáng, cuối cùng Thời Du Huyên cũng trở mình “buông tha anh”.
Anh nhảy dựng lên, lặng im không tiếng động lập tức vọt vào toilet, mới vừa mở đèn đã nhìn thấy… thảm không nỡ nhìn.
Mặt sưng hết lên, còn nổi từng nốt từng nốt đỏ dày đặc.
Gương mặt này ba ngày tiếp theo cũng sẽ không lành lại ngay được, Thịnh Hàn Ngọc nhìn vào gương rồi cười khổ, không biết đến khi cô gái nhỏ tỉnh dậy có khi nào sẽ bị dọa nhảy dựng lên hay không.
“Trời ơi! Thịnh Hàn Ngọc, mặt anh bị làm sao vậy?”
Sau khi trời hửng sáng, Thời Du Huyên tỉnh dậy nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc, quả nhiên đã sợ đến nhảy dựng.
Có điều rất nhanh cô đã nhận ra được: “Dị ứng, Thịnh Hàn Ngọc, anh bị dị ứng hải sản… Em đi mua thuốc.” Cô còn đang mặc áo ngủ mà đã muốn chạy ra ngoài.
Thịnh Hàn Ngọc túm chặt cô: “Không cần đi, anh đã uống thuốc rồi.”
Thời Du Huyên đau lòng đến chảy cả nước mắt, nước mắt đọng trong vành mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt anh: “Đau không? Đều do em, nếu không phải vì em, mặt anh cũng sẽ không thay đổi thành như vậy…”
Không đúng, đột nhiên cô xốc vạt áo của anh lên.
Thịnh Hàn Ngọc muốn ngăn cản nhưng đã muộn, động tác của cô quá nhanh, căn bản là không kịp cản lại.
Làn da của anh nổi lên vết ban đỏ hồng dày đặc, còn nhiều hơn cả trên mặt nữa, Thời Du Huyên bắt đầu rơi lệ. nước mắt rơi từng giọt từng giọt.
Cô cố chấp yêu cầu anh nhất định phải đi khám bác sĩ.
“Thật sự không cần, chỉ là dị ứng bình thường mà thôi, một hai ngày là sẽ ổn thôi.” Thịnh Hàn Ngọc an ủi cô.
…
Chuyện Thịnh Hàn Ngọc dị ứng hải sản cũng không nói cho người khác, nhưng tin tức vẫn bị lộ ra.
Vân Triết Hạo và Thịnh Trạch Dung cầm quà tặng đến xem chuyện vui… Không phải, thăm người bệnh!