“Ôi chao! Mặt đã sưng thành cái đầu heo, cậu Thịnh đi ra ngoài dạo hai vòng với tôi không?” Vân Triết Hạo cực kỳ vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng anh ta càng tò mò nhiều hơn.
“Trước kia anh cũng dị ứng hải sản, nhưng trước giờ không nghiêm trọng như vậy, tại sao lần này lại ra thế nào? Ăn bao nhiều hải sản rồi?”
“Cút đi, anh đến đây xem trò vui, bây giờ xem xong rồi thì đi nhanh đi.”
Lời ít ý nhiều, một câu đã diễn tả toàn bộ suy nghĩ của Thịnh Hàn Ngọc.
Quà tặng để lại, người có thể đi về, quay về cần làm gì thì làm cái đó, đừng ở lại đây gây chướng mắt.
Tuy rằng cơ thể phải chịu khổ một chút, nhưng từ sáng đến giờ tâm trạng anh rất thoải mái.
Bởi vì áy náy, nên Thời Du Huyên vẫn luôn vây quanh bên cạnh anh hỏi han ân cần, bưng trà rót nước, rất mực quan tâm.
Thời Du Huyên chưa từng “ngoan” như bậy bao giờ, nhưng mới hưởng thụ chưa được bao lâu đã phải nghênh đón hai vị “khách không mời mà đến”.
Hai người ngồi một lát đã ra về, trước khi Thịnh Trạch Dung về đã nói cho Thời Du Huyên một tin không quá vui: “Giản Nghi Ninh muốn ra nước ngoài, nói lần này ra nước ngoài sẽ định cư, không có việc gì quan trọng thì sẽ không về.”
Thời Du Huyên không tin, Giản Nghi Ninh muốn đi nhưng tại sao lại không thông báo cho cô?
Cô gọi điện cho anh ấy, đối phương nghe máy rất nhanh, hơn nữa còn thừa nhận: “Đúng vậy, ngày mai bay… Cô yên tâm đi, chuyện trong nước tôi đã mời một giám đốc nghiệp vụ rồi, cô không cần lo lắng việc ở công ty.”
Thời Du Huyên cũng không am hiểu xử lý các công việc cụ thể trong công ty, Giản Nghi Ninh đã suy nghĩ hết những vấn đề có thể xảy ra, cũng sắp xếp ổn thỏa.
Anh ấy còn dùng giọng điệu nói đùa, nói với Thời Du Huyên nếu người của anh ấy mời có vấn đề thì cô cứ dùng Thịnh Hàn Ngọc, người có sẵn đó đừng bỏ phí.
Thời Du Huyên đồng ý, có điều trong lòng rất hụt hẫng.
Cô quen Giản Nghi Ninh trên diễn đàn từ năm mười lăm tuổi, nhiều năm qua hai người chưa từng giấu nhau điều gì.
Bây giờ anh ấy muốn ra nước ngoài định cư, chuyện lớn như vậy thế mà lại không nói với cô một lời.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn ra tâm trạng của Thời Du Huyên không tốt, chủ động đề nghị nói: “Ngày mai em ra sân bay tiễn đưa.”