Thịnh Hàn Ngọc không cúp điện thoại, mà lập tức lớn giọng gọi quản gia, bảo bà ta bảo đầu bếp trong nhà chuẩn bị đồ ăn, càng nhiều càng tốt.
Thời Du Huyên về đến nhà, trên bàn cơm to như vậy nhưng đều để những món cô thích, Thịnh Hàn Ngọc ngồi ở bên cạnh lột tôm cho cô, lột xong tôm rồi chấm nước sốt bỏ vào trong chén cho cô.
Đôi khi cô sẽ há miệng ăn luôn con tôm trên tay của anh, sau đó dùng cái miệng nhỏ bóng nhẫy hôn lên mặt anh: “Anh thật tốt.”
Thịnh Hàn Ngọc mỉm cười không nói, lại cẩn thận gắp xương cá, rồi để một đĩa trước mặt cô.
“Đừng chỉ lo cho em, anh cũng ăn đi.”
Cô chia nửa dĩa cá cho anh, Thời Du Huyên còn nói rất hay là: Có phúc cùng hưởng!
Có điều anh không hưởng được cái “phúc” này, cá là cá biển, anh dị ứng với tất cả những loại hải sản, nhưng Thời Du Huyên không biết, cô cho rằng Thịnh Hàn Ngọc không ăn hải sản là vì không thích.
Quản gia đã chăm sóc Thinh Hàn Ngọc từ nhỏ, bà ta biết rõ điều này, thấy nửa đĩa cá đã trút vào trong chén của cậu chủ, mà anh thì chuẩn bị ăn, mới vội vàng ngăn cản: “Cậu chủ, cậu không thể ăn, cậu dị ứng với hải sản.”
Tiếc là đã muộn rồi, anh vẫn ăn một miếng thật lớn.
“Không sao, bị dị ứng là chuyện lúc nhỏ, có lẽ bây giờ đã tốt hơn rồi.” Nói xong còn an ủi Thời Du Huyện, rồi ăn thêm một miếng to nữa, nửa cái dĩa cá kia đã bị anh ăn sạch.
Thời Du Huyên thấy hơi lo lắng: “Thành thật xin lỗi, em không biết anh bị dị ứng hải sản, thật sự không có vấn đề gì sao? Anh có cảm thấy không khỏe hay không?”
“Không sao cả, em ăn cơm đi.”
Thịnh Hàn Ngọc nháy mắt với quản gia, để bà ta đi ra ngoài, không muốn bà ta lại nói thêm gì để cô gái nhỏ lo lắng.
Có điều, có một vài việc không phải không lo là sẽ không xảy ra!
Nửa đêm Thịnh Hàn Ngọc tỉnh dậy vì ngứa, cả người giống như có ngàn vạn con kiến bò qua lại, cực kỳ ngứa ngáy.
Vẫn bị dị ứng.
Tật xấu dị ứng hải sản của anh không biết mất vì lớn lên, thật là khó chịu!
Thịnh Hàn Ngọc muốn thức dậy đi tìm thuốc chống dị ứng để uống, nhưng Thời Du Huyên ôm anh ngủ giống như con bạch tuộc thơm ngọt, anh không dám cử động.
Từ lần đi du lịch về, buổi tối Thời Du Huyên sẽ không ôm Tử Tử đi ngủ nữa, mà đổi thành ôm Thịnh Hàn Ngọc.
Ôm anh ngủ càng có cảm giác an toàn hơn, bây giờ cô gái nhỏ ngủ rất say, … nghiến răng, nói mớ, chép miệng!
Thịnh Hàn Ngọc không đành lòng phá rối mộng đẹp của cô, nhưng mà cơ thể càng lúc càng ngứa, không chỉ ngứa mà dùng tay sờ còn bị cộm, hẳn là bị nổi sần.
Ngoại trừ một mình Thịnh Hàn Ngọc ra, không ai biết một đêm này anh trôi qua như thế nào!