Vừa rồi quản gia nói gì Thời Du Huyên hoàn toàn không nghe thấy, đầu óc chỉ ong ong, trái tim thì đập thình thịch”!
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
Đập vô cùng nhanh.
Qua cửa kính, cô nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc đã trở lại, vội vàng kéo cửa tủ quần áo ra trốn vào trong!
Dường như Thời Du Huyên đã quên một người, nhưng bây giờ lòng cô quá loạn nên không nhớ ra.
Thịnh Hàn Ngọc đã về đến nhà, làm cho quản gia kinh ngạc đến há hốc miệng.
Anh đang cười!
Khóe môi cong lên, thậm chí còn có tiếng “khí” rất nhỏ, tâm trạng rất sung sướng.
Lần gần đây nhất cậu chủ cười là lúc nào?
Quản gia nhở ra, lần đó là khi cô chủ vừa mới gả đến, anh đã cười hai lần, tâm trạng vui vẻ.
Sau đó cô chủ mất tích thì không thấy anh cười nữa, cho đến tận hôm nay mới tính là nhìn thấy anh cười.
“Cô ấy đâu?”
Quản gia vội nói: “Ở trên lầu.”
Thời Du Huyên vội vàng chui ra khỏi tủ quần áo, sau đó “rầm” đóng tủ lại, dùng hết sức kéo cái bàn lại chặn cánh cửa, sau đó mới yên tâm chui vào tủ quần áo một lần nữa.
Tâm trạng dần dần bình phục, nhưng đầu óc luôn xoay quanh hình ảnh Thịnh Hàn Ngọc cưỡng hôn mình.
Theo lý bị xúc phạm, cô là hẳn nên tức giận, sau đó trả thù mới đúng, nhưng mà vì sao tim lại đập mạnh như vậy?
Cô nhớ lại cảm giác vừa rồi, thậm chí còn cảm thấy không tệ lắm...
“Ôi trời! Tiêu rồi!”
Thời Du Huyên sợ hãi hét lên, cuối cùng mới nhớ vừa rồi Giản Nghi Ninh đứng bên cạnh, hai người giống như liếc mắt đưa tình với nhau, sau đó còn hôn nhau trước mặt anh ấy.