“Không được.”
Thịnh Hàn Ngọc từ chối, hơn nữa kéo tay cô trở về, vẻ mặt đen sì cứ như có thể vắt ra mực.
Anh đang tức giận, cực kỳ tức giận.
Người phụ nữ này có biết mình đang làm cái gì không?
Vừa rồi cô cười với Giản Nghi Ninh, cười tươi rói như vậy, cô có biết khi mình cười rộ lên xinh đẹp đến thế nào không?
Làm cho người khác động lòng thế nào không?
Cô nhất định không biết.
Bây giờ Thời Du Huyên chỉ biết Thịnh Hàn Ngọc quá bá đạo, người đàn ông này đúng là không chịu nói lý, hơn nữa lại còn sáng nắng chiều mưa, muốn gì được nấy.
“Anh thả tôi ra, Thịnh Hàn Ngọc tên khốn nhà anh.”
Cô giằng ra vài lần mà không được, tay chân bắt đầu đấm đá Thịnh Hàn Ngọc: “Thả ra, nếu không thả ra thì tôi không khách sáo với anh đâu.” Thời Du Huyên cảnh cáo.
Cảnh cáo vô dụng, vì thế cô dùng hành động thật... cắn luôn một phát!
Cô cắn một phát lên cánh tay Thịnh Hàn Ngọc, cô cắn đến đau cả răng mà tên này vẫn không thả tay, mà mày cũng không thèm nhíu
lại.
Chiêu này dùng không được thì cô lại đổi chiêu khác, giơ chân hung dữ dẫm xuống chân anh... lần này tập trung hết sức lực toàn thân lên trên chân anh, đồng thời khoảng cách giữa cô và anh càng gần hơn một chút.
Thịnh Hàn Ngọc thuận thể ôm eo cô, sau đó bá đạo hôn cô!
Thời Du Huyên lập tức trợn mắt, quá đáng, giống như là mình chủ động nhào vào trong ngực anh vậy.
Cô đẩy anh, nhưng không thành công.
Người đàn ông này hôn cô đầy tham lam và bá đạo, đến cơ hội thở dốc còn chẳng cho cô.
Thời Du Huyên tránh không được trốn cũng không xong, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh, dùng sức mà trọn!
Thật quá đáng, cứ vừa gặp Giản Nghi Ninh là lại làm thế, sau này có cần gặp mặt nữa hay không đây, có cần làm bạn bè nữa không?
Thịnh Hàn Ngọc mặc kệ những chuyện này, anh chỉ biết bây giờ Giản Nghi Ninh hiện tại là đối thủ, là tình địch, là người mơ tưởng người phụ nữ của anh, vì thế nhất định phải làm cho anh ấy hết hy vọng, muốn làm cho Giản Nghi Ninh mất hết toàn bộ suy nghĩ khác về người phụ nữ của mình.
Bây giờ anh vẫn chưa ý thức được Thời Du Huyên đã chiếm một vị trí quan trọng ở trong lòng anh.
Một nụ hôn triền miên dai dẳng.
Ban đầu cô còn giãy giụa, nhưng sau đó đại não thiếu oxy, làm cho mệnh lệnh không rõ ràng.
Cô không còn vùng vẫy mạnh nữa, thậm chí còn chủ động vòng tay quanh cổ đối phương...
Thật lâu sau.
Thịnh Hàn Ngọc thấy khuôn mặt nhỏ của Thời Du Huyên đã nghẹn đến đỏ bừng, lúc đó mới thả cô ra, để cô tự do hít thở.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, sau khi tỉnh táo lại thì lập tức đẩy Thịnh Hàn Ngọc ra rồi hoảng hốt bỏ chạy!
Nhưng Thời Du Huyên lại không hề chú ý đến, hướng mà cô chạy đi chính là về biệt thự Thịnh Hàn Ngọc.
Trái tim như chạy loạn như nai con, đầu óc là một đống hỗn độn, bây giờ chỉ muốn chạy đi xa, dù là ai cũng không muốn gặp.
“Cô chủ, cô bị sao vậy?” Quản gia thấy cô chạy về với sắc mặt đỏ ứng, tâm trạng hoảng loạn, còn cậu chủ thì không đi theo sau, nên tò mò hỏi.
Cô không trả lời, chỉ chạy “bịch bịch bịch” lên lầu rồi đóng “rầm” của phòng ngủ lại.