Anh ấy chắc chắn rất tức giận, cô đây có phải tính là trọng sắc khinh bạn không?
Thời Du Huyên gọi điện cho Giản Nghi Ninh, còn tốt, anh ấy không từ chối nhận điện thoại của mình, chỉ là giọng nói có chút cay đắng: “Ảnh Tử, tìm tôi có việc gì?”
“A Ninh, anh bây giờ nói thật cho tôi biết, vừa rồi anh có tức giận không?”
Ảnh Tử vội vã cuống cuồng, khiến cảm giác cay đắng trong nội tâm Giản Nghi Ninh hơi bớt được một chút.
“Không tức giận.”
Anh ấy nói thật, không phải tức giận, chỉ là cảm thấy buồn.
Nếu như nói lần trước Thịnh Hàn Ngọc cưỡng hôn Ảnh Tử, anh ấy còn có thể cho rằng là Thịnh Hàn Ngọc quá bá đạo, giải thích thành Ảnh Tử bị buộc bất đắc dị, nhưng lần này anh ấy lại thấy rất rõ ràng!
Bá đạo thì vẫn bá đạo như thế, nhưng Ảnh Tử không giống như là bị động tiếp nhận.
Giản Nghi Ninh lần này đã hiểu rõ, mối quan hệ giữa hai người kia không chỉ là một tờ giấy hôn thú, mình tựa như người thừa.
“Phù—”
Thời Du Huyên thở phào, bla bla mở ra hình thức nói nhiều: “Xin lỗi A Ninh, vừa rồi tâm tình tôi quá loạn, cho là anh quên nên mới tự mình chạy về… Đều tại Thịnh Hàn Ngọc, tên khốn kia, khốn kiếp, độc tài, bá đạo, không nói lí lẽ…”
Nhắc đến Thịnh Hàn Ngọc cô liền tức giận, liên tục dùng ngôn ngữ công kích anh, thao thao bất tuyệt liệt kê từng chuyện quá đáng của Thịnh Hàn Ngọc, mặt ngoài thì cảm thấy cô có ý kiến rất lớn!
Nhưng Giản Nghi Ninh biết, Thịnh Hàn Ngọc đã đi vào trong nội tâm cô.
Đại khái chính cô còn chưa biết, anh ấy cũng không nói ra, mặc dù trong lòng đắng như nuốt phải thuốc đắng, vẫn là vẻ mặt cưng chiều nghe cô nói!
……
Thời Vũ Kha cho dừng xe lại, gọi người lấy bao lớn bao nhỏ quà tặng xuống khỏi xe, cầm vào đại sảnh.
Quản gia giữ ở cổng không cho vào: “Cô Thời, vẫn là mời cô trở về đi thôi, mợ cả nhà chúng tôi cái gì cũng có, không thiếu những thứ này của cô.”
Thời Vũ Kha đã đến ba lần, hai lần trước đều bị quản gia chặn ở ngoài không cho vào, nhưng lần này cô ta có chuẩn bị rồi mới đến.
“Tôi có hẹn với mợ chủ nhà các người, cô ta bảo tôi đến, bà tránh ra.” Thời Vũ Kha nhướn mày đứng đấy.
Quản gia không tin, đang muốn cho người đuổi cô ta đi, thì Thời Du Huyên đứng sau lưng nói: “Để cô ta vào đi.”
Thời Vũ Kha đắc ý nói với quản gia: “Nhìn xem, tôi cũng không lừa bà đấy chứ? Tôi và mợ chủ nhà bà là chị em, bà phải rõ ràng chứ.”