kiêu căng ra lệnh cho người hầu nhà họ Thịnh, lại nhìn vào ánh mắt của Bách Tuyết, ánh mắt cô ta cũng không còn e ngại.
Người hầu không nhúc nhích, đều đợi bà chủ nói chuyện, Bách Tuyết phất tay: “Các người ra ngoài trước, thuận tiện mời bác sĩ Hoàng đến” Bác sĩ Hoàng là bác sĩ gia đình của nhà họ Thịnh, người của nhà Thịnh có chỗ nào không thoải mái thì đều gọi ông ấy đến xem trước nhất.
Thời Vũ Kha cười khẽ: “Bảo bác sĩ mang theo hộp thư đến, có vẻ như bác sắp được làm bà nội rồi đấy.”
Bách Tuyết trong lòng mắng cô ta là đồ không biết xấu hổ, nhưng ngoài miệng cũng không phản bác, đúng thật là gọi bác sĩ mang hộp thử đến.
Bác sĩ nhanh chóng đến, sau khi nghiêm túc khám bệnh thì báo với Bách Tuyết: “Bà chủ, cô gái này chỉ là dạ dày không tốt, bị cảm lạnh dẫn đến nôn khan, không phải mang thai đâu.”
Vẻ mặt Bách Tuyết hớn hở: “À, hóa ra là như thế, cảm ơn bác sĩ, để tôi tiễn ông về.”
“Đợi đã.”
Thời Vũ Kha nghe được là dạ dày không tốt, cô ta căn bản không tin lời bác sĩ.
Cô ta hỏi: “Có mang que thử đến không? Tôi không tin ông, tôi tin giấy thử.”
“Đây.”
Bác sĩ Hoàng lấy một đống que thử trong hòm thuốc ra ném vào chỗ Thời Vũ Kha.
Sau đó chào tạm biệt Bách Tuyết: “Bà chủ, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước, nếu cô gái này không tin tôi, xin bà cứ mời một ai khác giỏi giang hơn đến khám cho”
“Cô ta không biết lễ phép, tôi thay cô ta xin lỗi ông.” Dù Bạch Tuyết nói gì thì lúc này Thời Vũ Kha không có tâm trạng so đo với bà ta, cô ta muốn biết mình có mang thai thật không.
Lúc này trong bụng cô ta có đứa trẻ hay không có đứa trẻ, hậu quả một cái trên trời và một cái dưới đất.
Thời Vũ Kha nhận lấy thuốc, nuốt trôi cùng với nước!
Cô ta còn chưa lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ, nếu không thì đã có thể phát hiện hai viên thuốc có gì đó là lạ...
Trước cửa khách sạn Vương Tử rất náo nhiệt.
Dường như tất cả siêu xe của Giang Châu đều đi về phía biển này, hầu như tất cả hào môn thương nhân đều sẽ tham gia tiệc tối hôm nay!
Cũng bao gồm Thịnh Dự Khải.
Anh ta và bố mẹ đều nhận được thiệp mời, nhưng hai vợ chồng Thịnh Giang lại không có, mọi người cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao bao nhiêu năm qua hai người kia cũng như tàng hình, đã thành thói quen.