Thịnh Dự Khải chần chừ.
Bách Tuyết nói với con trai mình: “Con cứ lên lầu chờ đi, đừng đi ra, để mẹ xem coi thế nào?
“Vâng, mà mẹ đừng làm khó cô ấy quá”
Thịnh Dự Khải luôn không nhẫn tâm được với phụ nữ, không chỉ là Thời Vũ Kha, coi như thay bất kì một người phụ nữ nào từng có tiếp xúc da thịt với anh ta cũng thế thôi.
“Biết rồi, con mau lên lầu đi.”
Bách Tuyết đuổi con trai lên lầu, đi ra chỗ gác cổng gặp Thời Vũ Kha.
Gương mặt nhỏ của cô ta trắng bệch, bờ môi bị lạnh tím tái, toàn thân run rẩy thu mình trên chiếc giường chật hẹp ở cửa gác cổng!
Nhìn bộ dạng rất đáng thương.
Bách Tuyết nghĩ thầm, may mà không để con trai đến, nếu con trai bà ta trông thấy bộ dạng này của cô ta, nhất định sẽ mềm lòng.
Bà ta không nói nhảm với Thời Vũ Kha, đưa một thẻ ngân hàng qua: “Trong đây có mười triệu, rời khỏi con trai tôi đi.”
Dự cảm bất thường tuôn ra trong lòng Bạch Tuyết, phản ứng đầu tiên của bà ta là Thời Vũ Kha mang thai!
Chuyện này bà ta đã sớm dặn dò con trai, anh ta chơi đùa thì được, nhưng phải chuẩn bị các biện pháp bảo vệ đầy đủ, tuyệt đối không thể bị phụ nữ bên ngoài ăn vạ.
Đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó.
Thời Vũ Kha không trả lời, lại xòe tay ra nghiêm túc đếm, biểu lộ trên mặt càng lúc càng mừng rỡ.
Mỗi lần cô ta và Thịnh Dự Khải quan hệ xong vẫn luôn uống thuốc, nhưng có hai lần trong kì nguy hiểm cô ta cố ý lừa anh ta không uống, tính toán thời gian cũng tương đối, cơ bản mười phần cũng nắm chắc chắn phần rồi.
“Các người ra ngoài hết đi, tôi có lời muốn nói riêng với bác gái.” Trong nháy mắt, cô ta như biến thành một người khác.