Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 334





Trên đường rời đi, tôi nhìn về phía Từ Thanh đang ngồi ở ghế phụ, hỏi:”Chân không sao chứ?"

“Yên tâm, Thiên thiếu gia, không có gì đáng ngại!" Từ Thanh nhếch miệng cười cười, do dự một chút rồi hỏi: "Thiên thiếu gia, tôi có một chút không hiểu.”

Tôi gật đầu: "Anh nói đi."

"Đổng lão tặc tặng ngài một miếng đất có giá trị trên trăm triệu, tuy rằng món quà này rất lớn, nhưng không phải không thể lý giải được. Bởi vì hắn ta đã đoán ra thân phận của ngài, muốn mượn chuyện này lấy lòng ngài, muốn có mối quan hệ tốt với ngài." Từ Thanh lại chậm rãi nói, "Nhưng điều tôi không rõ chính là sự trừng phạt của hắn ta đối với ba tên bảo vệ kia. Sau khi ngài nói muốn buông tha bọn họ, hẳn vì cái gì mà để Cao Chấn phế bỏ bọn họ?"

"Haha!"

Tôi nghe vậy chỉ cười cười, trầm ngâm hồi đáp: "Người ta đã lớn tuổi rồi mà, hơn nữa còn là một lão già có địa vị tương đối cao, đã cúi đầu tặng lễ vật cho một vãn bối trẻ tuổi như tôi, thì cũng phải tìm một cơ hội nào đó để vớt vát lại chút thể diện chứ."

“Chỉ vậy thôi sao?" Từ Thanh có vẻ hơi kinh ngạc.

“Nếu không thì sao?" Tôi cười hỏi lại.

“Lão già có lòng dạ tàn nhẫn như Đổng lão tặc này, cách làm này có chút ấu trĩ." Từ Thanh lại nói, "Ông ta sẽ không sợ bởi vậy mà đắc tội Thiên thiếu gia, ngay cả món quà lớn kia cũng sẽ xuôi theo dòng nước sao?"

“Haha, người già vẫn sẽ có một chút tư cách để làm việc tùy hứng."



Tôi cười haha, nói: "Trở về bảo các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng, trong vòng mười ngày, đoạt địa bàn và các sản nghiệp trong tay của Hắc Thạch và Nhím.

Từ Thanh nghe vậy liền sửng sốt, "Nhưng lão tặc Đổng Viễn Sơn kia giai đoạn trước vừa mới lên tiếng, không cho phép hắc đạo của Tế Dương lại xuất hiện sự kiện đánh nhau quy mô lớn nữa."

Vừa mới nói được nửa câu, Từ Thanh đột nhiên dừng lại, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Thì ra đây chính là

ý nghĩa ẩn chứa đằng sau lời nói của thiếu gia trước khi rời đi."

Tôi gật đầu, "Nếu không anh cho rằng tôi vì cái gì mà phải cố ý đi chào hỏi ông ta chứ? Thật sự cho rằng tôi nhàn rỗi đến mức này sao."

"Hah, vẫn là Thiên thiếu gia trâu bò. Chỉ hai câu nói đã làm cho Đổng lão tặc sợ hãi, cho dù chúng ta có gây ra động tĩnh lớn có nào đi nữa cũng không thể không bịt mũi và giả câm giả điếc."

Từ Thanh cười hihi lại nịnh nọt một câu, dừng một chút liền hưng phấn nói: "Nếu như vậy... chúng ta không chỉ có thể nhắm vào Hắc Thạch và tên Nhím kia, ngay cả địa bàn của Trịnh Dĩnh cũng vậy, toàn bộ địa bàn và sản nghiệp màu xám của Tế Dương không phải đều nắm trong tay rồi sao.’

Η

Tôi cười như không cười nhìn Từ Thanh một cái.

Nụ cười hưng phấn của Từ Thanh nhất thời cứng ngắc, giật giật khóe miệng, cười mỉa hai tiếng.

"Hành động lớn như vậy, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhất cử đoạt lấy toàn bộ địa bàn và sản nghiệp hắc đạo của Tế Dương, cho dù Đống Viên Sơn có kiêng kị bối cảnh của tôi đến mức nào đi nữa, cũng không có khả năng ngồi yên được."

Tôi nhẹ giọng nói: "Huống chi, Hắc Thạch và Nhím cũng chỉ kế thừa một bộ phận thực lực của Tạ Anh Quan

mà thôi, tương đối dễ đối phó. Còn người phụ nữ Trịnh Dĩnh kia trước kia đã đối đầu ngang tài ngàn sức với Tạ Anh Quan trọng nhiều năm như vậy, nên chắc chắn không dễ đối phó với cô ta."

“Đúng đúng, là tôi đã nghĩ quá đơn giản." Từ Thanh cười mỉa gật đầu, giơ ngón tay cái lên nói: "Vẫn là Thiên thiếu gia nhìn xa trông rộng, loại người thô kệch như chúng tôi không thể nào so sánh được."

“Cút đi, không biết lấy lòng thì bớt nói hai câu."

Tôi cười mắng một câu, sau đó đem địa chỉ Sở Việt báo cho anh ta, "Đưa tôi đến chỗ này, sau đó các anh làm gì thì cứ làm đi."

“Được!” Từ Thanh liên tục gật đầu.

Rất nhanh sau đó, xe đã đưa tôi đến trước một tòa nhà văn phòng trong nội thành.

Tòa nhà văn phòng này nằm trong một khuôn viên rất rộng, tổng chiều cao chỉ có bốn tầng, tường bên ngoài của tòa nhà loang lổ rơi xuống hơn phân nửa, thoạt nhìn hết sức cũ nát, rõ ràng đã là sản phẩm của mấy chục năm trước.

Bên ngoài đại sảnh của tòa nhà treo một tấm biển cũ nát, trên đó viết là “Công ty cho vay tài chính an toàn."

Sở Việt hiện tại là phụ tá đắc lực của Hắc Thạch, cho nên bình thường cũng sẽ trấn giữ tại tổng bộ của Hắc Thạch.

Địa bàn trong tay của Hắc Thạch không ít, trong đó cũng không thiếu các hộp đêm, KTV các loại, sao lại chọn một nơi cũ nát như vậy để làm tổng bộ chứ.

Nhìn cái tên Hắc Thạch này, cũng không hào nhoáng như lời đồn đại.

Tôi cười cười, nhấc chân đi về phía tòa nhà.

Vừa mới tiến vào đại sảnh, đã bị hai thanh niên có sắc mặt bất thiện ngăn lại.

Trong đó một thanh niên dáng người cường tráng, đầu đinh mặc áo da nhìn tôi hai mắt, không khách khí hỏi: "Làm gì vậy?"

“Tôi tới tìm Sở Việt." Tôi trả lời.

“Tìm anh Việt?" Tên đầu đinh lại đánh giá tôi hai lần, "Có hẹn trước không, cậu tới đây liên hệ nghiệp vụ gì?"

Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhịn cười hỏi: "Chỗ này của các cậu còn có nghiệp vụ sao?"

“Nói nhảm, ngươi đã gặp qua công ty nào không có nghiệp vụ chưa?"

Tên đầu đinh không kiên nhẫn trừng mắt nhìn tôi, "Hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó, ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy! Ngươi rốt cuộc là ai, tới đây để làm gì?!"

Đang lúc nói chuyện, hình ảnh Sở Việt đột nhiên từ góc hành lang đi ra, sau khi nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, nhếch miệng lộ ra một nụ cười hớn hở.

Tôi giơ tay chỉ chỉ sau lưng tên đầu đinh, cười nói:

"Hay là cậu trực tiếp hỏi cậu ta đi."

“Hỏi ai?" Tên đầu đinh mặt đầy nghi hoặc liền xoay người lại nhìn.

Sở Việt lúc này đã sải bước đi tới, một cái tát vào đầu hắn ta, quát mắng: "Mắt chó của cậu bị mù à, đây là huynh đệ của lão tử, cần cậu hỏi đông hỏi tây vậy không?"

“Anh... Anh Việt." Tên đầu đinh kinh ngạc xoa xoa đầu, ngượng ngùng cười nói: "Tôi không biết đây là bạn bè của anh mà."

“Không phải bạn bè, là anh em." Sở Việt ngắt lời hắn, "Gọi anh Thiên.

“Xin chào anh Thiên, xin chào anh Thiên!" Tên đầu đinh vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi tôi, "Rất xin lỗi, anh Thiên, thái độ vừa rồi của tôi không được tốt lắm, anh đừng chấp nhặt với tôi."

Tôi nhận ra thái độ của tên đầu đinh này đối với Sở

Việt, hoàn toàn khác biệt so với đám người của tên tóc xanh hôm qua, thái độ này tôn kính hơn nhiều lần.

“Không có gì đâu, đều là anh em một nhà cả." Tôi giơ tay vô vô bả vai tên đầu đinh.

“Được rồi, đi làm việc của cậu đi."

Sở Việt nhìn tên đầu đinh và khoát khoát tay, sau đó ôm bả vai của tôi, "Đi, huynh đệ, đến văn phòng của tôi ngồi một chút.”

“Ơ, lăn lộn không tệ nha, cũng đã có văn phòng của mình rồi!" Tôi bị Sở Việt vừa ôm vừa dẫn về phía hành lang, sau đó khoát tay với cái tên đầu đinh kia.

Tên đầu đinh cũng vội vàng xua tay, haha cười nói: "Anh Thiên cứ đi trước, anh cứ trò chuyện với anh Việt trước, tôi nay em sẽ mời tụi anh uống rượu.

Sở Việt dẫn tôi đi tới văn phòng của cậu ta ở trên lầu một.

Tấm bảng tên trên cánh cửa để là phòng phó tổng giám đốc, diện tích không lớn, chỉ có hơn mười mét vuông, nền xi măng xám xịt ngay cả gạch men sứ cũng không trải, mặt tường loang lổ, mơ hồ lộ ra mùi ẩm mốc.

Ngoại trừ một bộ bàn làm việc và một bộ ghế sô pha, bàn trà, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác, thoạt nhìn đơn giản đến mức giống như sắp phá sản.

Tôi nhịn không được mà cười trêu chọc: "Công ty các cậu cho một phó tổng giám đốc như cậu làm việc trong

loại văn phòng như vậy?"

"Hihi, tôi cũng không để ý cái này. Hơn nữa, cậu cũng không phải không biết tôi làm gì mà. Công ty tài chính này vốn chỉ là để ngụy trang thôi, tuy rằng cũng có nghiệp vụ hợp pháp, nhưng cũng không khác gì không có."

Sở Việt mời tôi ngồi xuống ghế sô pha, sau đó rót cho tôi ly nước, tiếp tục nói: "Kỳ thật công ty này là nơi anh Hắc Thạch lập nghiệp, anh Hắc Thạch là một người rất nhớ tình xưa nghĩa cũ, cho dù hiện tại đã phát đạt, nhưng cũng không muốn vứt bỏ nhưng kỉ niệm cũ, cho nên vẫn đem tổng bộ đặt ở nơi này.

Tôi lẳng lặng nhìn Sở Việt, hồi tưởng lại cảnh tượng tối hôm qua cậu ta bị em trai của Hắc Thạch là Trịnh Toàn sỉ nhục, nhưng vẫn lựa chọn nén giận vào lòng, mà không khỏi nhíu nhíu mày.

Bởi vì đây không phải tính cách của cậu ta, cậu ta từ trước đến giờ cũng không phải một người biết nén giận.

Nếu không năm đó cũng sẽ không bởi vì một ít mâu thuẫn mà lõ tay đâm chết người khác, không thể không chạy trốn và rời khỏi Lôi Trạch.

Cho nên, trong này nhất định có nguyên nhân nào khác, mà nguyên nhân này hẳn xuất phát từ bản thân của Hắc Thạch.

“Sở Việt, hỏi cậu một vấn đề." Tôi bỗng nhiên mở miệng.

Sở Việt gật đầu, "Cậu cứ nói."

Tôi lấy thuốc ra ném cho Sở Việt một điếu, lại tự châm cho mình một điếu, sau khi hút một hơi mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Cậu và Hắc Thạch quen biết nhau ra sao?"

Sở Việt nghe vậy rõ ràng sửng sốt, sau đó cười nói: "Tôi biết cậu tại sao lại hỏi cái này, là cảm thấy tối hôm qua tôi đã phải chịu oan ức đúng không?"

“Không phải oan ức." Tôi lắc đầu phủ nhận, nói: "Bởi vì tôi biết, đây căn bản không phải là cậu. Với tính cách của cậu, tối hôm qua chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cái đám ngu ngốc kia được, cho nên giải thích duy nhất là

“Anh Hắc Thạch có ân tình với tôi." Sở Việt không đợi tôi nói xong liền trực tiếp trả lời.



Cậu ta nhìn về phía tôi, cười nói: "Anh ta đã cứu mạng tôi.”

Nếu nói như vậy, thì có vẻ đã hợp lý hơn rồi.

Sở Việt ngồi ở trên ghế sô pha yên lặng hút một hơi thuốc, mở miệng nói: "Chuyện này kể ra thì rất dài dòng, nhưng nếu không có anh ta, có thể tôi đã chết từ sớm rôi"

Tôi gật gật đầu, nói: "Nói cho tôi nghe một chút những chuyện mà cậu đã trải qua những năm gần đây đi."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv