“Được thôi!”
Sở Việt nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Vậy thì câu chuyện có vẻ sẽ rất dài đó, phải kể từ lúc tôi bắt đầu chạy trốn khỏi Lôi Trạch."
“Vậy thì từ từ nói, dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian.” Tôi cười tủm tỉm nói.
Sở Việt thoải mái dựa lưng vào ghế sa lon, trầm ngâm
một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: "Lúc đó không phải tôi đã đâm chết một tên du côn sao, sau đó mới mua vé xe lửa và chạy trốn xuyên đêm, việc này chắc cậu cũng biết.
“Ừm.” Tôi gật đầu, "Ngày hôm sau đến trường mới biết, tôi và Vân Kiến còn đi tìm cậu rất lâu nữa."
“Haha, lúc đó trong lòng rất hoảng, còn cực kỳ sợ hãi nữa, ngay cả ba mẹ trong nhà và các cậu tôi cũng không kịp báo một tiếng." Sở Việt cười haha, sau đó lại nói tiếp: "Tôi nhớ rõ lúc đó, tất cả tiền trên người cộng lại, chỉ đủ mua một tấm vé xe lửa. Lúc đó đầu óc vô cùng rối loạn, tôi thậm chí cũng không quan tâm đoàn tàu kia chạy về hướng nào, chỉ mơ mơ màng màng mua đại một tấm vé để lên xe."
“Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe lửa, là khoảng thời gian khó khăn nhất mà tôi đã từng trải qua từ lúc chào đời tới nay." Sở Việt nói tới đây liên dừng lại một chút, có vẻ đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, chậm rãi nói, "Tôi chỉ nhớ rõ lúc đó vừa đói, vừa mệt, vừa khát, lại không có tiền, không có đồ ăn, không có gì để uống. Nhưng những thứ này cũng không là gì, bởi vì lúc đó tôi đang ở trong trạng thái cực kỳ sợ hãi và hoảng loạn, ngồi trên xe lửa cũng không dám nhúc nhích, nhìn ai cũng giống như nhìn thấy cảnh sát đến bắt tay."
“Có thể hiểu được." Tôi cười gật đầu, trêu chọc nói: "Dù sao lúc đó cậu cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, còn là một đứa con trai trinh trắng nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp liền đỏ mặt.”
“Đi chết đi, lão tử lúc ấy đã sớm không còn là con trai rồi." Sở Việt cười mắng một câu, tiếp tục nói: "Dù sao lúc đó tôi cũng đã miễn cưỡng chịu đựng trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi xe lửa đi đến trạm cuối
cùng, mới mơ mơ màng màng đi theo đám đông xuống xe,
mới biết được mình đã đến Giang Thành cách Lôi Trạch hơn một ngàn km."
“Giang Thành?”
Tôi nghe vậy hơi ngẩn người ra.
Thật là trùng hợp, mỏ quặng antimonite vừa mới cướp được từ nhà họ Cố kia, lại ở ngay thành phố Giang Thành của tỉnh N.
Sở Việt nửa nằm ở trên ghế sô pha, hút một hơi thuốc thật sau, ngửa đầu nhìn khói thuốc chậm rãi bay về phía trần nhà, tiếp tục nói: "Sau khi đến Giang Thành, chuyện còn lại thật ra cũng không có gì để nói."
"Lúc đó tôi mới mười mấy tuổi, không có tiền, không có chứng minh thư, không có bản lĩnh, muốn ăn no cũng chỉ có thể bán sức mà thôi. Vì vậy tôi cũng chỉ có thể đến công trường để xin việc làm, làm loại công nhân bốc vác khổ nhất và mệt nhất. Nhưng vì không có chứng minh thư, tiền lương của tôi chỉ có thể bằng một nửa của những người còn lại. Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi miễn cường lắm mới có thể giãy dụa tự nuôi sống bản thân."
Nói tới đây, Sở Việt bỗng nhiên nhếch miệng nở một nụ cười, "Cuộc sống như vậy duy trì khoảng hai ba năm. Ở công trường vẫn thường xuyên bị bắt nạt, nhưng tính cách của tôi chắc cậu cũng biết mà, ăn cái gì cũng được, chỉ là không thể chịu thiệt. Có người bắt nạt tôi, tôi phải đánh lại
ngay tại chỗ. Cho nên dần dần tôi đánh nhau đến mức có được một chút tiếng tắm trong khu vực, một số người tụ tập lại quanh tôi và xem tôi là đại ca của bọn họ."
"Sau đó, một số anh em dưới trướng tôi đã xung đột với một băng đảng địa phương. Tôi dẫn theo các huynh đệ cùng bọn họ đấu một khốc liệt, chết không ít người, động tĩnh lúc đó cũng rất lớn. Dù sao kết quả cuối cùng là thắng, từ đó về sau, tôi dứt khoát tiếp nhận địa bàn và chuyện làm ăn của bang phái kia, bắt đầu chính thức lăn lộn trong giới hắc đạo, chắc nhờ phong thủy và một chút may mắn, mấy năm đó xem ra cũng không tệ."
“Nhưng cho dù như thế, tôi vẫn không dám trở về Lôi Trạch.”
Sở Việt khẽ thở dài một cái, thần sắc bỗng buồn bã hẳn, lại tiếp tục nói: "Sau đó, tôi nghe nói ba mẹ của mình đều đã ngã bệnh và qua đời, ngay cả ý niệm quay trở về cũng đã phai nhạt dần. Bây giờ ngẫm lại, người tôi thấy có lỗi nhất chính là ba mẹ của mình...
Cậu ta dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn, cúi đầu thật lâu không nói gì.
Tôi không khỏi thở dài, nhẹ giọng nói: "Chuyện cậu đâm người năm đó... sau đó tòa án đã phán quyết cậu đâm chết người do tự vệ, thật ra cậu cũng không cần phải chạy."
“Tôi biết, đáng tiếc lúc biết thì đã quá muộn.”
Sở Việt nở nụ cười, nhưng nụ cười trên mặt so với lúc khóc còn khó coi hơn, ngẩng đầu nhìn tôi một cái sau đó nói: "Tôi biết, thời điểm ba mẹ tôi còn sống, cậu và Vân Kiến cứ cách một đoạn thời gian đều đi thăm bọn họ, cám ơn các cậu, coi như bù đắp lại phần nào sự bất hiếu của tôi."
“Là huynh đệ thì đừng nói những thứ này."
Tôi vỗ vỗ bả vai
của Sở Việt, nói: "Sau đó thì sao, tại
sao cậu lại từ Giang Thành mà chạy đến Tế Dương?"
“Bị người ta gài rồi." Sở Việt cười khổ nói: "Tôi bị mấy đại bang phái của Giang Thành liên thủ tấn công cùng lúc, các huynh đệ chết thì chết, thương thì chạy, tôi ngay cả chỗ đứng cũng không còn, chỉ có thể một mực chạy trốn, một đường trằn trọc mới tìm đến Tế Dương này.”
“Sau đó cậu được Hắc Thạch cứu?" Tôi hỏi.
Sở Việt gật gật đầu, "Đúng, lúc ấy trong người không
một xu dính túi, lại còn bị trọng thương, nếu như không
phải anh Hắc Thạch ra tay, có thể tôi đã chết ở trong đống rác, cho đến khi thi thể bị phân hủy thì may ra mới có người phát hiện ra.
Nghe đến đó, tôi không khỏi khẽ thở dài.
Lấy tính cách trọng tình trọng nghĩa của Sở Việt, cũng không khó lý giải tại sao cậu ta lại nhẫn nhịn và buông tha cho người em trai Trịnh Toàn của Hắc Thạch như vậy.
Ơn cứu mạng, đích thực sẽ làm cho tên tiểu tử này đánh cược tính mạng để mà báo đáp.
Sở Việt quay đầu nhìn tôi một cái, bỗng nhiên ngồi dậy, hướng về phía tôi cười nói: "Tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, người huynh đệ, nhưng thật sự cũng không cần vì tôi mà cảm thấy không đáng. Tên tiểu tử Trịnh Toàn kia đích thực không là cái gì cả, nhưng vì mặt mũi của anh Hắc Thạch, tôi có thể nhịn thì cứ nhịn một chút, cũng không cảm thấy uất ức gì.
Không uất ức mới là lạ.
Tôi khinh bỉ trừng mắt nhìn Sở Việt một cái, "Cậu nói lời này, bản thân cậu có tin không?"
Sở Việt trầm ngâm một hồi, sau đó lại nhếch miệng cười, "Thật ra anh Hắc Thạch cũng rất tốt, đối với tôi cũng không tệ. Có cơ hội tôi dân cậu đi làm quen một chút."
Tôi thở dài, lại ném cho Sở Việt một điếu thuốc, "Thôi
quên đi, tính cách của cậu cứng đầu lắm, tôi cũng không khuyên cậu nữa. Dù sao cũng coi như đang báo ân, cậu đừng tự làm bản thân mình uất ức quá là được."
“Biết biết!" Sở Việt làm như chẳng hề để tâm mà tự châm cho mình điếu thuốc, mới vừa hút được một hơi, chí thấy có người bỗng nhiên đẩy cửa đi ra.
Xuất hiện ở cửa chính là một thanh niên cường tráng: "Anh Việt, anh Hắc Thạch bảo anh đến gặp anh ấy một chuyển!"
“Được, tôi lập tức qua đó."
Sở Việt gật gật đầu, sau đó trực tiếp đứng dậy, hướng tôi cười nói: "Trùng hợp quá, vừa mới muốn giới thiệu anh Hắc Thạch với cậu. Đi thôi, đi với tôi lên lầu gặp anh ta." “Được thôi.”
Tôi cũng hết sức tò mò với nhân vật Hắc Thạch trong lời nói của Sở Việt, nghe vậy liền trực tiếp đứng dậy, đi theo Sở Việt tới văn phòng trên lầu bốn.
Cửa phòng làm việc treo bảng hiệu tổng giám đốc, sau khi đẩy cửa ra, bên trong là một văn phòng rộng hơn một trăm mét vuông, rõ ràng đã được sửa chữa lại, trang hoàng xa hoa, thảm trải sàn quý giá, tranh chữ, bàn ghế sô pha mới tinh, hoàn toàn không khớp với vẻ bề ngoài cũ nát của tòa văn phòng này.
“Đại ca Hắc Thạch của cậu, đối xử với bản thân mình cũng không tệ lắm." Tôi nhìn thoáng qua phòng làm việc
rồi nói với Sở Việt: "Không hổ danh là lão đại, phòng làm việc so với thuộc hạ còn xa hoa hơn nhiều lần."
vào.
“Đừng nói nữa."
Sở Việt hạ giọng nói một câu, sau đó liền dẫn tôi đi
Trong phòng làm việc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sô pha và nói chuyện phiếm với nhau. Một người trong đó chính là Trịnh Toàn mà hai chúng tôi đã gặp vào buổi tối hôm qua, phía sau là đám người của tên tóc xanh kia.
Người còn lại có tướng mạo tương tự Trịnh Toàn, nhưng tuổi lớn hơn hắn ta một chút, bộ dạng hơn ba mươi tuổi, hẳn là anh ruột của Trịnh Toàn, Hắc Thạch có tên thật là Trịnh An.
Dáng người của Hắc Thạch cao lớn, ngồi ở trên ghế sô pha giống như một con gấu chó đang mặc âu phục vậy, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, thoạt nhìn hết sức hung dữ. Nhưng hai mắt hẹp dài, hơi lóe ra lòng dạ khôn khéo.
Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Sở Việt, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hiền lành, vẫy vẫy tay, nhiệt tình nói: "A Việt, chờ cậu nửa ngày rồi, mau lại đây ngồi."
“Anh Hắc Thạch!"
Sở Việt cùng tôi đi tới, lên tiếng chào, nói: "Vị này là Trần Thiên Vị, hảo huynh đệ từ nhỏ đến lớn của tôi."
“Trần huynh đệ!"
"
Hắc Thạch trực tiếp đứng lên, vẻ mặt nhiệt tình vươn tay về phía tôi, "Chuyện tối hôm qua tôi đã nghe nói rồi, thật sự ngại quá, tôi đã giáo huấn Trịnh Toàn một trận, hy vọng Trần huynh đệ cậu ngàn vạn lần đừng để tâm đến.
Tôi đưa tay ra và bắt tay với Hắc Thạch một cái, gật đầu nói: "Không đâu, không đâu."
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Hắc Thạch cao giọng cười nói: "Huynh đệ của A Việt chính là huynh đệ của tôi, Trần huynh đệ khó lắm được đến đây một chuyến, nhất định phải cho tôi một cơ hội, chiêu đãi cậu thật tốt mới được."
Hắc Thạch nói xong liền dân tối cùng Sở Việt đi đến ghế sô pha và mời chúng tôi ngồi xuống, cấp tốc rót cho chúng tôi hai ly nước, vẻ mặt hiền hậu và tươi cười, "Uống nước, uống nước đi.”
Sở Việt mở miệng hỏi: "Anh Hắc Thạch, anh gọi tôi đến đây là có chuyện gì cần giao phó sao?"
“À, thật ra cũng không có chuyện gì lớn."
Hắc Thạch cười cười khoát tay áo, nói: "Chỉ là muốn tìm cậu để thương lượng một chút, về chuyện ám sát Từ Thanh."
Sở Việt lập tức sửng sốt, "Ám sát Từ Thanh?"