Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 333: Chuyện từng trải trong những năm gần đây





Đổng Viễn Sơn nghe được lời nói của tôi, chỉ cười cười và khoát tay áo, vẻ mặt ôn hòa, "Chỉ là một chút tâm ý mà thôi, Thiên thiếu gia ngàn vạn lần không nên để ở trong lòng."

Tôi mỉm cười gật đầu, cùng Đổng Viễn Sơn lại khách sáo hai câu, rất nhanh đã có người đem hợp đồng được soạn thảo hoàn chỉnh đến.

Sau khi xác định không có vấn đề gì, tôi liền ký tên vào hợp đồng đó.

Đương nhiên, đây chỉ là một phần thủ tục sơ bộ, quy trình thực tế để nhượng lại một mảnh đất thương mại không đơn giản như vậy, cũng phải bắt buộc hoàn thành các quy trình mà pháp luật yêu cầu. Sau đó, tập đoàn Thanh Hà sẽ phải người bàn bạc với bất động sản Úy Lam,

rồi mới ký kết hợp đồng chính thức.

Nhưng từ giờ khắc này trở đi, mảnh đất kia cơ bản coi như là đã nằm trong tay tôi.

Vốn chỉ là một lần chào hỏi đơn giản như vậy, nhưng tự nhiên lại được tặng một mảnh đất có giá trị mấy trăm triệu, điều này đúng là đã khiến tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Nhưng cùng lúc đó, đánh giá trong lòng tôi đối với Đổng Viễn Sơn cũng lặng lẽ cao lên vài phần.

Cũng không phải bởi vì giá trị của mảnh đất này, mà vì ông ta đã rất quyết đoán tặng mảnh đất có giá trị lớn như vậy cho tôi mà không chút do dự, điều này chứng tỏ năng lực của ông ấy rất mạnh.

Đúng rồi, còn có một món quà nho nhỏ muốn tặng cho Thiên thiếu gia.

Đổng Viễn Sơn bỗng nhiên mở miệng, tiếp theo hướng phía sau và ra hiệu cho Cao Chấn.

Cao Chấn gật đầu, lấy bộ đàm ra dặn dò hai câu, rất nhanh đã có người gõ cửa đi vào.

Mấy thuộc hạ mặc áo đen kéo ba người vào phòng làm việc, ném ba người bọn họ xuống trước mặt tôi.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ba người đang quỳ dưới chân chính là hai tên bảo vệ vừa phát sinh xung đột với tôi ở dưới lầu, cùng với tên quản lý bảo vệ kia.

Chẳng qua lúc này sắc mặt của ba người đã tái nhợt

vô cùng, hơi thở mong manh, bị bao vây bởi trạng thái nửa hôn mê, rõ ràng vừa mới trải qua một trận tra tấn kinh hoàng, đồng phục bảo vệ trên người bọn họ cũng rách tung toé, trên làn da tràn đầy vết thương.

Đặc biệt là hai chân và cổ chân của bọn họ, đều đã cong thành một góc độ quỷ dị, phía sau cổ chân bị lưỡi dao sắc bén cắt ra vết thương thật lớn, máu tươi đỏ sẫm theo ống quần chậm rãi chảy xuống, nhuộm tấm thảm nhung quý phái dưới chân tôi thành một màu đỏ tươi.

Nhưng Đổng Viễn Sơn làm như nhìn không thấy, trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười ấm áp, nói với tôi: "Thiên thiếu gia, ba tên phế vật không có mắt dám và chạm với cậu, nên tôi sẽ cho người giáo huấn bọn họ một chút!"

tay.

Trong lúc nói chuyện, Đổng Viễn Sơn lại ra hiệu bằng

Cao Chấn lập tức hiểu ý, hung hãng đá mấy cước vào ba người bảo vệ.

"Á!"

Tên bảo vệ vốn đang trong trạng thái nửa hôn mê lập tức kêu la thảm thiết, hai mắt trợn trừng, trên vẻ mặt tái nhợt của hắn ta tràn ngập vẻ đau đớn.

"Vô dụng, kêu cái gì mà kêu, còn không mau xin lỗi Thiên thiếu gia!" Cao Chấn nhíu mày quát khẽ.

Ba người bảo vệ lập tức run lên, cố nén tiếng đau

lại.

Đổng Viễn Sơn cười híp mắt nói: "Nếu như Thiên thiếu gia không tha thứ cho các ngươi, vậy các ngươi có thể đi chết rồi.”

Các bảo vệ ngẩng đầu liền nhìn thấy Đổng Viễn Sơn đang mỉm cười, trong mắt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi thật sâu, ngay sau đó dùng cả hai tay hai chân bò về phía tôi, khóc rống kêu rên.

“Thiên thiếu gia, Thiên thiếu gia, chúng tôi vừa rồi mắt chó bị mù, không biết là ngài đến, xin Thiên thiếu gia hãy tha tội."

Ba tên bảo vệ vừa khóc vừa ra sức giơ tay lên tát vào mặt mình, tiếng bạt tai giòn tan vang vọng trong phòng làm việc.

“Tôi trên có mẹ già hơn bảy mươi, dưới có hài tử vừa mới sinh ra, tôi không thể chết được, van xin ngài, van xin ngài hãy tha cho tôi đi.

“Thiên thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng, ngài cứ xem chúng tôi là cái rắm phóng đi là được.

Tôi cúi đầu nhìn ba người, chậm rãi thu hồi ánh mắt, cười nói: "Đổng lão tiên sinh quá khách sáo rồi, chẳng qua chỉ là chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, không đến mức phải như thế."

“Bọn họ dám cả gan va chạm và mạo phạm Thiên thiếu gia, đây là trừng phạt nên có." Đổng Viễn Sơn nói:

"Theo ý của tôi, nên trực tiếp băm ra cho chó ăn mới đúng, Thiên thiếu gia cậu cảm thấy thế nào?"

“Haha, vậy thì không cần." Tôi cười híp mắt và khoát khoát tay, "Thôi thì tha cho bọn họ vậy, tôi cũng không phải loại người bạo ngược đến vậy."

Vừa dứt lời, ba tên bảo vệ lập tức quỳ rạp trên mặt đất, như tội phạm vừa mới được ân xá vậy.



“Cảm tạ Thiên thiếu gia tha mạng, cảm ơn Thiên thiếu

gia đã tha mạng!"

“Thiên thiếu gia đại ân đại đức, tiểu nhân suốt đời không quên!"

Ba người bọn họ đã hoàn toàn không để ý đến cơ thể đang tràn đầy vết thương của mình, hai tay cố gắng chống thân thể dậy, đầu thì không ngừng đập trên mặt đất, phát ra tiếng ầm ầm nặng nề.

“Được rồi, nếu Thiên thiếu gia có thiện tâm như vậy,

vậy tạm thời tha cho các ngươi một mạng."

Đổng Viễn Sơn nhìn ba người một cái, ngay sau đó lại chuyển đề tài, "Nhưng tội chết có thể tha, tội sống khó tránh khỏi. Đắc tội với Thiên thiếu gia, thì cũng phải chịu trừng phạt một chút, Cao Chấn, ra tay đi!"

Đổng Viễn Sơn hô to một tiếng, liền thấy Cao Chấn tiến về phía trước hai bước, khuôn mặt lạnh lùng, từ sau lưng rút ra một thanh dao găm sắc bén, lúc này liền muốn chém vào cổ tay của một tên bảo vệ đang nằm dưới đất.

Tôi khẽ nhíu mày, nhìn khóe miệng của Đổng Viễn Sơn nở lên nụ cười nhàn nhạt nhưng lại vô cùng tàn nhẫn, trong lòng nhịn không được mà cười lạnh một tiếng. Lão hồ ly này, sau khi tặng quà lại muốn giở trò uy hiếp sao.

Đáng tiếc, đối với tôi không có tác dụng gì. Nhưng nếu thật sự im lặng trước trò uy hiếp của hắn ta, đây cũng không phải tính cách của tôi.

Nhìn con dao găm trong tay của Cao Chấn đang chém xuống cổ tay của tên bảo vệ, tôi thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, thản nhiên mở miệng, "Từ Thanh!"

“Xoẹt!”

Từ Thanh nghe tiếng liền hành động, trong nháy mắt đã bước nhanh vài bước và xuất hiện ở trước mặt Cao Chấn, cùng lúc đó đùi phải đột nhiên nâng lên, quét ngang hướng chém xuống của con dao găm trong tay Cao

Chấn.

tenng tonng m

Ánh mắt Cao Chấn hơi nhiêm trọng, con dao găm vốn đang cấp tốc hạ xuống đột nhiên dừng lại, ngay sau đó cổ tay của hắn ta liền xoay chuyển, nhưng không có đem mũi đạo nhắm vào Từ Thanh, mà lại nhanh chóng rút về, đồng thời thắt lưng cũng trong chớp mắt mà xoay chuyển phát lực.

Chỉ thấy thân thể khổng lồ như ngọn núi nhỏ kia lại giống như là không có xương cốt, trong chớp mắt đã xoay được nửa vòng tròn, đồng thời chân phải cũng vung ra. “Gầm!”

Trong tiếng va chạm nặng nề, đùi phải của Từ Thanh và Cao Chấn hung hăng va vào nhau, hai cỗ sức lực khổng lồ va chạm nhau dường như ngay cả mặt đất văn phòng cũng rung động theo.

Hai người hai chân vừa chạm vào nhau liền tách ra, tiếp theo từng người một liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Nhưng Cao Chấn chỉ lui về phía sau hai bước liền dừng lại, còn Từ Thanh lại lảo đảo lui về hẳn ba bốn bước mới miễn cưỡng đứng vững được thân hình.

Sắc mặt của Từ Thanh tối sầm xuống, nằm chặt tay muốn tiến lên lần nữa.

Tôi giơ tay lên, ngăn anh ta lại.

Từ Thanh hung tợn nhìn chằm chằm vào Cao Chấn,

tuy không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng sau lưng tôi.

Đối diện, Đổng Viễn Sơn nhìn về phía tôi, chậm rãi ngồi thẳng người, ôn hòa cười nói: "Thiên thiếu gia đây là ý gi?"

“Bốp!”

Tôi tự châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, sau đó nhả ra, đem ánh mắt hướng về phía Đông Viễn Sơn, gắn từng chữ. "Tôi vừa nói là, thả bọn họ đi."

Đổng Viễn Sơn trầm ngâm một hồi, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi, nhưng trong mắt lại toát ra một khí chất rất nguy hiểm.

Tôi vẫn lắng lặng chăm chú nhìn ông ta như trước, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

"Thiên thiếu gia, chắc hắn cậu cũng biết nơi này là Tế Dương." Đổng Viễn Sơn nhẹ giọng mở miệng, âm thanh bình thản, nhưng trong lời nói ẩn chứa hàm ý uy hiếp.

Tôi nghe vậy cười cười, lại nói: "Đương nhiên là biết rồi, tôi lần này tới đây chính là để đầu tư mà.”

Đổng Viễn Sơn trầm ngâm, nụ cười trên khóe miệng cũng có chút cứng ngắc.

Tôi cũng không nói gì nữa, điếu thuốc trên ngón tay cũng đã bốc cháy, từng làn khói trắng bốc lên, tan biến

trong không trung.

Phòng làm việc trở nên yên tĩnh, không khí hết sức nặng nề.

Cao Chấn nắm chặt dao găm trong tay, Từ Thanh cũng chậm rãi đưa tay về phía sau lưng mình. Bầu không khí vốn hài hòa đột nhiên có thêm một chút sát khí.

“Haha haha, Thiên thiếu gia nói không sai, ngược lại là tôi đã nhiều chuyện rồi."



Đống Viên Sơn đột nhiên sang sáng cười to, nói: "Vậy cứ theo ý của Thiên thiếu gia, thả bọn họ đi."

Nói xong, Đồng Viên Sơn liên khoát khoát tay áo. Cao Chấn lập tức hiểu ý, kéo ba người đã sớm bị dọa đến ngây người ra khỏi văn phòng.

Đổng Viễn Sơn đứng dậy hướng tôi vươn tay, áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, Thiên thiếu gia. Người già rồi, có đôi khi làm việc đúng là thiếu suy nghĩ một chút. Nhưng tôi

đều là có ý tốt, cậu cũng đừng trách."

“Haha, làm sao có thể chứ." Tôi cười híp mắt đưa tay và bắt tay với Đổng Viễn Sơn, "Phải nói là những người trẻ tuổi như tôi làm việc cẩu thả, còn phải xin Đổng lão tiên sinh tha thứ nhiều hơn mới đúng."

Theo tiếng cười nói, không khí trong văn phòng đột nhiên được thả lỏng, lại khôi phục lại như thường.

Có thể rõ ràng nhận ra được, nữ thư ký đang quỳ gối bên cạnh bàn trà cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vịn bàn đứng dậy, hai chân vẫn run nhè nhẹ như trước.

Tôi và Đổng Viễn Sơn lại hàn huyên thêm vài câu, sau đó liền cáo từ rời đi.

Đổng Viễn Sơn đưa tôi đến tận cửa cao ốc Thanh Hà, dọc theo đường đi vẫn tươi cười và ôn hòa nhiệt tình, thái độ thân cận, khiến các nhân viên đang làm việc trong tòa cao ốc của tập đoàn Thanh Hà nhìn thấy được cũng tỏ vẻ khiếp sợ.

“Thiên thiếu gia, khi nào rảnh lại tới đây chơi, lão già tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến thăm.

Đổng Viễn Sơn được đám người Cao Chấn và nữ thư ký vây quanh đứng ở cửa cao ốc, cười híp mắt vẫy tay chào tôi.

Tôi tất nhiên cũng cười và gật đầu đồng ý, sau đó ngồi lên xe.

Nhưng trong chớp mắt khi xe vừa được khởi động, tôi

đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, nói với ông ta: "Đổng lão, tôi muốn đi dạo chơi khắp nơi ở Tế Dương một chút, nghe nói trị an ở Tế Dương gần đây hình như không tệ, hẳn là có thế yên tâm đúng không?"

Đổng Viễn Sơn rõ ràng sửng sốt, nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó chậm rãi lắc đầu, "Tôi bình thường toàn ru rú trong nhà, cũng không để ý lắm đến tình trạng an ninh lúc này."

“Ồ!" Tôi gật đầu, lại cười nói: "Cũng đúng, địa vị của Đổng lão tiên sinh ở Tế Dương cao như vậy, sao lại chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt này."

Đổng Viễn Sơn chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

“Vậy tôi cáo từ đây." Tôi cách một lớp cửa sổ xe mà vẫy vẫy tay với Đổng Viễn Sơn, kèm theo một nụ cười sáng lạn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv